Tống Võ Mở Bình: Chúc Ngọc Nghiên Mở Ra Cơ Giáp

Chương 04: Mở ra bản đầy đủ Quỳ Hoa Bảo Điển, cảnh giới tông sư thành

Chương 04: Mở ra bản đầy đủ QUỲ HOA BẢO ĐIỂN, cảnh giới tông sư thành
« QUỲ HOA BẢO ĐIỂN (bản đầy đủ) »: Tiền triều, một vị Đại Thái Giám trong cung sáng tạo ra bộ võ học bí tịch kết hợp cả công lẫn thủ, muốn luyện thành thần công thì phải vung đao tự thiến. Mặc dù tự thiến, chưa chắc đã thành công. Nếu không tự thiến, cũng có thể thành công. Sớm biết vậy, hà tất phải tự thiến.
Nào đó Đại Thái Giám: "Ta cũng không có nói luyện môn công pháp này là phải tự thiến, các ngươi đừng phỉ báng ta."
Chứng kiến phần giới thiệu bí tịch này, Tần Nam Huyền mới biết bản đầy đủ QUỲ HOA BẢO ĐIỂN không cần phải tự thiến.
Nghe Đông Phương Bất Bại hỏi, Tần Nam Huyền cười nhạt một tiếng đáp: "Thứ này ngươi rất quen thuộc mà cũng rất xa lạ, nó là bản đầy đủ «QUỲ HOA BẢO ĐIỂN», không phải bản không trọn vẹn của ngươi."
"QUỲ HOA BẢO ĐIỂN!?"
Đông Phương Bất Bại nghe Tần Nam Huyền nói, nhíu mày một cái, vung tay lên, bí tịch dưới sự dẫn dắt của nội lực bay thẳng tới tay nàng, trực tiếp bắt đầu lật xem. Với thành tựu của một cao thủ Tiên Thiên đỉnh phong, việc phân biệt một quyển bí tịch thật giả quá dễ dàng.
Nhưng Đông Phương Bất Bại càng xem càng kinh hãi, với thành tựu một cao thủ Tiên Thiên, nàng tự nhiên có thể phân biệt thật giả của bí tịch. Quyển bí tịch trong tay nàng đây thật sự là bản đầy đủ QUỲ HOA BẢO ĐIỂN, đồng thời nàng phát hiện những chỗ sai của bản không trọn vẹn mình đang luyện, trong nháy mắt nàng hiểu ra mọi điều.
"Bá!"
Đông Phương Bất Bại đột nhiên tản mát ra một cỗ khí thế mãnh liệt, nếu có cao thủ khác ở đây, cũng sẽ biết đây là khí thế của Tông Sư Cảnh.
Tần Nam Huyền không ngờ Đông Phương Bất Bại xem xong bản bí tịch hoàn chỉnh lại trực tiếp đột phá cảnh giới.
Tuy hắn không biết nàng hiện tại đột phá cụ thể đến cảnh giới nào, nhưng cảm giác hẳn là mạnh lắm a.
Nhưng điều này cũng bình thường, dù sao Đông Phương Bất Bại vốn là một thiên tài tuyệt thế, nếu không thì cũng không được Độc Cô Cầu Bại thu làm đệ tử.
Nhìn luồng cương phong mãnh liệt đang nổi lên trong gian phòng, Tần Nam Huyền nhíu mày, tâm niệm vừa động, liền trực tiếp áp chế khí thế của Đông Phương Bất Bại lại, thu nó về quanh người nàng.
Đây chính là năng lực thứ hai của bình hệ thống, chỉ cần ở trong tiệm bình nhỏ, Tần Nam Huyền là ở trạng thái vô địch, hơn nữa động tĩnh trong phòng sẽ không bị truyền ra ngoài.
Điều này cũng khiến cả thành Lạc Dương không ai biết, trong con hẻm nhỏ vắng vẻ này, có người đã trực tiếp đột phá lên cảnh giới Tông Sư.
Chờ Đông Phương Bất Bại đột phá xong, đôi mắt to đáng yêu hơi híp nhìn Tần Nam Huyền.
Rốt cuộc con người này là ai?
Vì sao lại có bản đầy đủ QUỲ HOA BẢO ĐIỂN?
Chỉ mới liếc qua, sửa đúng vài chỗ sai lầm trước đây mà đã trực tiếp đột phá đến cảnh giới Tông Sư.
Mục đích hắn làm vậy là gì, lại tùy tiện để một quyển bí tịch trân quý như vậy ở đây?
Hơn nữa cái tên chủ quán này căn bản không tầm thường như vẻ bề ngoài hắn đang thể hiện.
Mới rồi, tuy Đông Phương Bất Bại đang chú tâm đột phá, nhưng vẫn cảm nhận được khí thế đột phá của mình bị một cổ lực lượng vô hình cường đại ép sát vào xung quanh nàng.
Phải biết rằng nàng đã bị kẹt ở cảnh giới Tiên Thiên đã rất lâu, nếu không có bản đầy đủ QUỲ HOA BẢO ĐIỂN này, có lẽ cả đời này nàng cũng không có cách nào đột phá lên Tông Sư Cảnh.
Nhưng dù chỉ ở Tiên Thiên đỉnh phong, khi đối mặt với một vài cao thủ Tông Sư tiền kỳ nàng cũng không hề sợ hãi.
Nội tình thâm hậu của nàng có thể giúp nàng một ngày đột phá trực tiếp bước vào cảnh giới tông sư, hoàn toàn có thể so sánh với một vài Tông Sư có uy tín.
Vậy mà, vẫn bị chủ quán này hời hợt áp chế uy thế đột phá của mình xuống, theo Đông Phương Bất Bại, chủ tiệm ít nhất cũng là cao thủ Đại Tông Sư cảnh giới.
"Mục đích của ngươi là gì?"
Đông Phương Bất Bại tò mò nhìn Tần Nam Huyền.
Chỉ một bản đầy đủ QUỲ HOA BẢO ĐIỂN này mà truyền ra giang hồ, toàn bộ giới võ lâm sẽ vì nó mà chém giết.
Tần Nam Huyền lại thản nhiên đặt nó ở trong bình như thế, lại còn rao giá một trăm lạng bạc.
Một trăm lạng bạc đối với người bình thường có thể là chi tiêu một hai năm của họ, nhưng với những người trong giới võ lâm như họ thì đây chỉ là chuyện nhỏ.
Nếu như đem bản đầy đủ QUỲ HOA BẢO ĐIỂN này mang ra đấu giá, bán mấy vạn lượng hoàng kim cũng không thành vấn đề, đó là đã đánh giá một cách thận trọng nhất.
Đông Phương Bất Bại rất tò mò về mục đích của Tần Nam Huyền khi làm vậy.
Khi hắn giới thiệu bộ bí tịch này, giống như một người bình thường giới thiệu rau cải trắng nhà mình, chẳng hề để tâm, hết sức bình tĩnh.
Nghe Đông Phương Bất Bại hỏi, Tần Nam Huyền cười nhạt nhìn nàng đáp: "Mục đích của ta rất đơn giản, ta là một thương nhân bán bình, chỉ vì muốn bán được càng nhiều bình."
Đương nhiên còn có một câu không nói ra, cũng là vì muốn trở nên mạnh hơn.
Bởi vì vô luận trong bình mở ra thứ gì, hắn đều có thể nhận được một phần tương tự.
Bình bán được nhiều, thậm chí còn có thể mở ra bình dành riêng cho mình.
Tần Nam Huyền đương nhiên hy vọng có càng nhiều người mở bình càng tốt, có như vậy, mình mới có thể nhận được càng ngày càng nhiều đồ tốt.
Bây giờ tuy ở trong tiệm bình nhỏ này hắn là vô địch, nhưng ra khỏi cửa tiệm thì hắn cũng chỉ là một người thường không có bất kỳ tu vi nào.
Trong thời đại mà võ pháp bị cấm, mạng người như cỏ rác này, nếu không có năng lực tự vệ, Tần Nam Huyền chắc chắn sẽ không bước ra khỏi tiệm bình nhỏ này.
Nhưng những chuyện này, hắn sẽ không nói với bất kỳ ai, dù sao đây là vốn liếng lớn nhất để hắn an thân lập mệnh.
Nghe Tần Nam Huyền nói, Đông Phương Bất Bại im lặng lườm hắn, không muốn nói thì thôi, còn dùng mấy lời này để đùa nàng.
Nếu không phải đánh không lại, nàng nhất định phải dạy dỗ hắn một trận.
Đông Phương Bất Bại âm thầm siết chặt bàn tay nhỏ bé đáng yêu của mình.
Nhưng mỗi người đều có bí mật riêng, Đông Phương Bất Bại cũng không truy hỏi nữa, mà chuẩn bị tiếp tục mở bình.
Nhân lúc bây giờ chưa ai biết, nàng nhất định phải nắm bắt cơ hội này.
Nói như vậy, dù sau này có ai phát hiện ra tiệm bình nhỏ này thì nàng cũng đã đi trước bọn họ một bước.
"Chủ quán, tất cả các bình ở đây, ta muốn lấy hết."
Đông Phương Bất Bại từ trong lòng ngực móc ra mấy đĩnh vàng, khí phách nói với Tần Nam Huyền, trông rất giống một phú bà đang nói với hắn: "Soái ca, ta muốn bao nuôi ngươi."
Lúc mới mở được QUỲ HOA BẢO ĐIỂN, Đông Phương Bất Bại không phải là không có ý định mạo hiểm ra tay bắt chủ tiệm lại.
Nhưng khi nàng vừa chuẩn bị động thủ, nàng liền cảm thấy một cảm giác nguy hiểm bao phủ lấy nàng.
Nàng có thể cảm nhận rõ ràng, nếu như nàng động thủ, chắc chắn sẽ bị trấn áp, cho nên chỉ có thể lựa chọn tuân theo quy củ, dùng tiền mở bình.
Tuy tính tình nàng bá đạo, nhưng không phải ngốc, biết rõ mình không đánh lại mà còn cố xông lên thì chỉ có đường chết.
Tần Nam Huyền nhìn chỗ nàng móc vàng, quả thật là rất tuyệt, sau đó ánh mắt chuyển đến gương mặt tinh xảo của nàng, không nhanh không chậm nói: "Thật xin lỗi, một người trong vòng một tuần lễ chỉ có thể mở mười cái bình."
"Ngươi đã vừa mở một cái, nói cách khác tuần này ngươi nhiều nhất chỉ có thể mở chín cái bình."
"Một tuần? Tại sao lại có quy định như thế, chủ quán ngươi vừa rồi cũng nói mở cửa làm ăn, chẳng phải là vì muốn bán được nhiều bình sao?"
"Bây giờ ta mua hết số bình trong tiệm, việc này đối với ngươi chỉ có tốt chứ sao, tại sao lại còn hạn chế mua sắm?"
Đông Phương Bất Bại nghi hoặc nhìn Tần Nam Huyền, nàng không hiểu làm vậy có ý nghĩa gì.
Tần Nam Huyền trong mắt nàng ngày càng trở nên thần bí.
Nói như những tiệm khác, nếu nghe thấy có người muốn mua hết tất cả mọi thứ trong tiệm, chắc còn vui mừng hơn là cho người ta đánh gãy tay chân.
Vị chủ quán này chẳng những không bớt còn giới hạn số lượng.
"Bất luận là ai, mở bình ở chỗ của ta, trong một tuần đều chỉ có thể mở mười cái, vô luận trả nhiều tiền thế nào, cũng không thể mở thêm một cái bình."
Tần Nam Huyền bất đắc dĩ giải thích với Đông Phương Bất Bại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận