Tống Võ Mở Bình: Chúc Ngọc Nghiên Mở Ra Cơ Giáp

Chương 03: Đông Phương Bất Bại mở bình tử

Chương 03: Đông Phương Bất Bại mở bình
Bất quá, theo việc Tần Nam Huyền bán đi càng nhiều bình, chất lượng bình sau đó sẽ tăng lên, đến lúc đó đồ vật bên trong cũng sẽ càng tốt hơn. Hơn nữa còn có bình dành riêng, bất quá là cần bán ra một lượng bình nhất định, mới có thể nhận được bình dành riêng của đ·i·ế·m chủ. Tần Nam Huyền không biết cụ thể lượng bình nhất định đó là bao nhiêu. Nhưng dựa theo vô số tiểu thuyết mình từng đọc trước đây để phỏng đoán, nếu muốn có được bình dành riêng, khả năng ít nhất cần bán ra một trăm cái bình mới được. Coi như là 1000 cái cũng không lỗ, ngược lại ở đây không có 996, không có tăng ca, không có nợ vay xe cộ, phòng ở cũng đã có, mình cứ từ từ nằm chờ thời là có thể vô địch, Tần Nam Huyền đã vô cùng thoả mãn.
Liếc nhìn chiếc tủ bên cạnh đang để Gatling, trong mắt Tần Nam Huyền ánh lên vẻ hài lòng. Đây là thứ duy nhất mình bán ra được trong mấy ngày xuyên không tới đây. Chính là Lâm Bình Chi của Phúc Uy tiêu cục đã mở ra khẩu Gatling này, sau khi hắn mở ra, mình cũng nhận được loại v·ũ k·hí này. Gatling chắc chắn là ước mơ của đàn ông, đặc biệt là khi xem mấy phim hành động máu me, hận không thể mình chính là nhân vật chính, cầm Gatling quét sạch tất cả. Nói thật, loại đồ như Gatling ở thế giới võ hiệp quả thật có chút phạm luật, hiện tại tầm bắn xa nhất của Gatling này có thể đạt tới 1000m, tức là 1km. Cái này đúng là chỉ cần không gặp phải loại cao thủ tuyệt đỉnh, có thể áp chế khí thế hoặc trong nháy mắt tới bên cạnh ngươi, thì một khẩu Gatling có thể quét ngang toàn bộ võ lâm. Đương nhiên, đây chỉ là tr·ê·n lý thuyết, trên thực tế còn phải xét thực lực đối phương, xem khinh c·ô·ng có giỏi không, có thể bị trúng đ·ộ·c hay không. Mấu chốt nhất là cái Gatling này người bình thường cũng hoàn toàn có thể sử dụng, hơn nữa còn là vô hạn đ·ạ·n. Ngươi nghĩ xem, bản thân khổ tu mấy chục năm, tốn hàng ngàn hàng vạn bạc, nhưng một người bình thường không tu luyện, bỏ ra một trăm lượng bạc mở ra Gatling đã có thể g·iết được ngươi, thì hoàn toàn là một thứ đại s·á·t k·hí làm giang hồ phải sợ hãi. Nếu có thể mở ra một vài loại v·ũ k·hí công nghệ cao như súng điện từ hay Plasma, e rằng cả thế giới này sẽ hỗn loạn mất. Mới nhận được Gatling, Tần Nam Huyền đã vô cùng phấn khích, có người đàn ông nào mà không t·h·í·c·h súng ống chứ. Nhưng sau đó lại p·h·át hiện khẩu Gatling này chỉ có thể cộc cộc cộc đát, không hề có tia lửa xanh tóe ra nên mất hết hứng thú, vứt xó một bên không dùng tới.
"Thần binh lợi khí, linh đan diệu dược, ha ha ha, thú vị thú vị." Nữ t·ử nghe Tần Nam Huyền nói, nhịn không được bật ra tiếng cười trong trẻo như chuông bạc, theo sau sắc mặt thay đổi, từ cô sư muội đáng yêu mới nãy biến thành một đại tỷ bá đạo. "Ta sẽ mở thử một cái, nếu ngươi dám lừa ta, Đông Phương Bất Bại ta sẽ cho ngươi đẹp mặt." Theo cảm nhận của Đông Phương Bất Bại, trong người Tần Nam Huyền không hề có nội lực. Hoặc là hắn chỉ là một người thường không có tu vi, hoặc là tu vi của hắn còn cao hơn nàng, nên nàng không thể nhận ra. Nhưng nhìn vẻ lười biếng của Tần Nam Huyền, nàng có xu hướng tin vào điều đầu tiên hơn. Nghe Đông Phương Bất Bại tự giới t·h·iệu bá đạo ngông cuồng, Tần Nam Huyền rốt cuộc mở mắt, nghiêm túc nhìn thoáng qua Đông Phương Bất Bại, gật đầu, "Tự chọn đi, chọn xong thì nói cho ta." Tần Nam Huyền cũng không để lời của Đông Phương Bất Bại trong lòng, mà ngược lại khá tò mò về thân ph·ậ·n của nàng. Tiếu Ngạo trong truyện gọi là Đông Phương Bất Bại, có vẻ cũng chỉ có mình nhân vật Đông Phương Bất Bại đó thôi, trách không được khí thế lại mạnh như vậy. Xem ra Đông Phương Bất Bại này là bản nữ chứ không phải bản ca kỹ. Có vẻ như mình đã xuyên đến thế giới Tiếu Ngạo rồi.
"Vậy thì cái này đi." Đông Phương Bất Bại cũng không tin những lời Tần Nam Huyền nói, rằng bên trong bình có thể khai ra đồ vật thần kỳ. Nàng sở dĩ muốn mở bình chỉ là để dạy cho hắn một bài học, bắt hắn phải kiếm một nghề lương thiện chứ không phải đứng đây mở hắc đ·i·ế·m l·ừ·a gạt tiền. Vì vậy nàng không thèm nhìn, mà tùy ý chỉ vào một cái bình. Sau đó móc ra một tờ 100 lượng bạc đưa cho Tần Nam Huyền. Tần Nam Huyền vung tay lên, bạc trong tay Đông Phương Bất Bại đã bay đến tay hắn. Bình đã chọn cũng bay thẳng đến trước mặt Đông Phương Bất Bại, vững vàng hạ trên một chiếc bàn chuyên dụng để mở bình. Chứng kiến t·h·ủ đ·o·ạ·n của Tần Nam Huyền, con ngươi của Đông Phương Bất Bại đột nhiên co lại, không ngờ. Nàng cũng có thể làm được loại t·h·ủ đ·o·ạ·n này, chỉ cần thôi động nội lực là có thể hút cái bình đến. Nhưng nàng kh·i·ế·p sợ là rõ ràng trên người Tần Nam Huyền không có chút nội lực dao động nào, trong mắt nàng thì hắn chỉ là một người bình thường, ngoại trừ đẹp trai ra thì chẳng có gì nổi bật. Thế mà người này có thể không cần nội lực đã đưa được bình tới trước mặt mình, điều mà đến cả Tông Sư cũng không thể làm được theo nh·ậ·n biết của nàng. Nhưng Tần Nam Huyền lại làm được, thậm chí nàng không cảm nh·ậ·n được chút nội lực dao động nào. "Hắn tuyệt đối không phải người bình thường, chẳng lẽ tu vi của hắn đã cao thâm đến mức ta không thể cảm nh·ậ·n được?" Một thao tác của Tần Nam Huyền, nhất thời làm cho Đông Phương Bất Bại nảy sinh cảnh giác, biểu tình cũng trở nên ngưng trọng. Nếu là sự thật, có khi, sự việc kia có thể tìm được manh mối. Trong mắt Đông Phương Bất Bại ánh lên tia hy vọng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào chiếc bình trước mặt.
Nàng chính là Đông Phương Bất Bại đại danh đỉnh đỉnh của Nhật Nguyệt Thần Giáo, sở dĩ không ở Hắc Mộc Nhai là vì nàng có một bí m·ậ·t, một bí m·ậ·t mà không dám nói cho người khác. "Rất nhiều năm về trước, vốn là một cô bé bình thường, nàng bị thất lạc cha mẹ trong một trận hỗn loạn khi sơn tặc xâm lấn. " "Để bảo vệ em gái mình, nàng đã một mình dụ sơn tặc rời đi. Nếu không phải lúc đó gặp Độc Cô Cầu Bại thì e rằng giờ đã thành một cái xác chết rồi. " "Kết quả lúc trở về, em gái đã biến m·ấ·t, đến giờ đã hơn mười năm rồi, mà nàng vẫn chưa tìm được em mình." Đông Phương Bất Bại nhìn cái bình trước mặt với ánh mắt tràn đầy hy vọng. Tần Nam Huyền từng nói trong cái bình này có thể mở ra được những tin đồn bí mật, có lẽ sẽ tìm được manh mối của em gái mình. Sở dĩ nàng tin Tần Nam Huyền là bởi vì nàng vừa dùng tinh thần lực dò xét cái bình, nhưng tinh thần lực của nàng giống như trâu đất xuống biển, biến m·ấ·t không dấu vết, căn bản không dò được tình hình bên trong bình. Nghĩ tới đây, Đông Phương Bất Bại không kịp chờ đợi mà phất tay, nhưng xuất phát từ sự cảnh giác, nàng không dùng tay đ·á·n·h mà vung ra một đạo nội lực trực tiếp đánh nát cái bình. Như vậy thì dù trong bình có cạm bẫy cũng có thể kịp thời phòng ngự và lui lại. "Phanh!" Cái bình bị nội lực của Đông Phương Bất Bại đ·á·n·h nát, một cuốn sách rơi ra ngoài.
"Ngươi vận khí không tệ, thứ này đối với ngươi mà nói vẫn khá giá trị." Tần Nam Huyền liếc qua món đồ Đông Phương Bất Bại mở được, nhàn nhạt cười nói. Vận khí của Đông Phương Bất Bại thật tốt, đồ vật đầu tiên mở ra đã là một bí tịch có giá trị. "Đây là cái gì?" Đông Phương Bất Bại nhìn cuốn sách rơi ra, hỏi Tần Nam Huyền. Không ngờ bên trong bình thật sự có đồ vật, nhưng nàng cũng không dám tùy t·i·ệ·n đụng vào mà hỏi người đ·i·ế·m chủ trẻ tuổi này. "Đây là..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận