Tống Võ Mở Bình: Chúc Ngọc Nghiên Mở Ra Cơ Giáp

Chương 531: Muốn trộm ăn Tô Anh! ! Bị ném bỏ Hoàng Dung! ! (ba canh )

Chương 531: Muốn t·r·ộ·m ăn Tô Anh! ! Bị ném bỏ Hoàng Dung! ! (ba canh )Lại phát hiện Loan Loan, Bạch Thanh Nhi đám người đang thay quần áo, Đông Phương Bất Bại thần tình hơi chút sửng sốt một chút, sau đó phục hồi tinh thần lại, thoải mái thay áo choàng tắm, không chút nào lần đầu tiên ngay trước những người khác, thay quần áo có chút xấu hổ. Một bên Hoàng Dung cùng Khúc Phi Yên hâm mộ nhìn Đông Phương Bất Bại, nhìn lại mình một chút, chỉ có thể yên lặng an ủi mình, vẫn còn có thể trưởng thành. "Hô" Đông Phương Bất Bại mới vừa vào ôn tuyền, nhịn không được thoải mái thở ra một hơi. Trong khoảng thời gian này một mực bôn ba, căn bản không có thời gian nghỉ ngơi, hiện tại ngâm trong suối nước nóng, nhất thời cảm giác toàn thân phảng phất giãn ra, sau đó nàng thấy Vệ Trinh Trinh bưng hai khay nhỏ đi tới, một khay là rượu, còn có một ly đồ uống. Khay khác là trái cây. Đông Phương Bất Bại lúc này mới biết Tần Nam Huyền các nàng bình thường hưởng thụ cỡ nào! Đợi đến khi Yêu Nguyệt tiến vào, thấy Đông Phương Bất Bại đang thoải mái ngâm ôn tuyền, liền có chút nghiến răng, nàng vậy mà không đi! Theo Loan Loan mở ra chai rượu Vệ Trinh Trinh mang vào, tức khắc, một mùi rượu nồng nặc từ trong chai bay ra. "Rượu ngon!" Đông Phương Bất Bại trong nháy mắt mắt sáng lên, rượu này so với nàng trước đây uống tốt hơn rất nhiều. Cũng thấy Loan Loan đám người trực tiếp dùng nội lực đưa rượu vào miệng, thoải mái dựa vào vách tường nghỉ ngơi. Đừng nói Đông Phương Bất Bại, Yêu Nguyệt các nàng cũng trợn tròn mắt, đây là đã lười đến mức uống rượu cũng dùng nội lực sao? ! Thảo nào Vệ Trinh Trinh không cần mang chén, nguyên lai là thế này. Tô Anh lại vẻ mặt hâm mộ nhìn Loan Loan đám người, đ·i·ế·m chủ nói mình còn nhỏ, không cho uống rượu, nhưng rượu này thật là thơm a, đôi mắt to ngập nước nhìn Tần Nam Huyền, lén uống một chút chắc sẽ không sao. Tô Anh trong lòng nghĩ vậy, để không bị Tần Nam Huyền phát hiện, liền nội lực cũng không dùng, cẩn thận tiến về phía bầu rượu. Những người khác tự nhiên thấy Tô Anh hành động, cũng không ngăn cản nàng, dù sao các nàng đều thấy người trong giang hồ, uống chút rượu cũng không sao. Tô Anh đến gần bầu rượu, trong mắt lóe lên tia vui mừng, xem ra đ·i·ế·m chủ không phát hiện, chỉ cần kế tiếp khẽ nếm một ngụm thì tốt rồi. "Tô Anh!" Tô Anh vừa chuẩn bị đưa tay lấy bầu rượu, thì tiếng Tần Nam Huyền lập tức vang lên, tay Tô Anh khựng lại, nhanh chóng đổi hướng sang phía trái cây. "Đ·i·ế·m chủ ca ca, ta không uống rượu, ta chỉ lấy trái cây thôi." Sau đó mặt đỏ bừng vùi đầu vào lòng Vệ Trinh Trinh, không dám ngẩng đầu. Các cô gái cười khúc khích, đến cả Đông Phương Bất Bại và Yêu Nguyệt cũng bị hành động của Tô Anh làm cho vui vẻ. Sau đó Đông Phương Bất Bại đột nhiên nghĩ tới, đ·i·ế·m chủ có thể thấy được hành động của Tô Anh, vậy có phải cũng thấy tình huống của các nàng ở đây không? ! Nghĩ đến đây, Đông Phương Bất Bại không những không xấu hổ, ngược lại cố ý để y phục trượt xuống, nàng muốn cho đ·i·ế·m chủ nhìn xem vóc dáng của ai đẹp hơn. Đương nhiên Tần Nam Huyền sẽ không bỉ ổi đến mức đi rình mò loại chuyện như vậy. Một lát sau, Loan Loan và Hoàng Dung không biết có phải uống rượu hay ngâm ôn tuyền, mà mặt đều đỏ bừng. Rồi Loan Loan đảo mắt, sau đó cười xấu xa đi đến bên Hoàng Dung nhỏ giọng nói gì đó, liền thấy ánh mắt Hoàng Dung càng lúc càng sáng. Sau đó lặng lẽ đến trước màn vải, hé màn nhìn Tần Nam Huyền một cái, phát hiện hắn đang nhắm mắt ngủ, hai người liếc nhau, khóe miệng lộ ra tia cười gian, rồi nín thở, nấp trong nước đi qua, đến bên cạnh Tần Nam Huyền bất ngờ đứng dậy, muốn dọa hắn giật mình. Ai ngờ Tần Nam Huyền đang nhìn hai người bọn họ, Loan Loan biết đã bị lộ, thấy tình thế không ổn, một cái xoay người như người cá, trong nháy mắt biến mất trước mặt Tần Nam Huyền, Hoàng Dung thấy thế cũng muốn chạy trốn, nhưng nhận ra dù cố gắng thế nào cũng giậm chân tại chỗ, nhất thời mặt mày xám xịt, đến khi trốn không thoát, trong lòng thầm mắng Loan Loan không có nghĩa khí, vậy mà bỏ mình. Hoàng Dung sau đó chậm rãi quay đầu, ngây thơ cười, rồi khéo léo đi đến bên cạnh Tần Nam Huyền đấm lưng cho hắn rồi nói: "Đ·i·ế·m chủ, ta thấy một mình ngươi buồn chán, nên đến đây nói chuyện cùng thôi." Ở sau màn vải bên cạnh nghe trộm Loan Loan vội vàng gật đầu, Hoàng Dung thật là lanh lợi, nếu để cho mình nghĩ, cũng không nghĩ ra được lý do nào tốt hơn. "Thật sao?" Vẻ suy tư trên mặt Tần Nam Huyền không giảm, thờ ơ nói: "Vậy sao ngươi lại chui từ dưới nước lên vậy?" Nghe Tần Nam Huyền nói vậy, đầu Hoàng Dung điên cuồng chuyển động, tìm lý do. Tần Nam Huyền tiếp tục nói: "Chắc không phải vì luyện kỹ năng lặn dưới nước đấy chứ!" Nghe Tần Nam Huyền nói vậy, Hoàng Dung gật đầu như giã tỏi: "Đúng vậy đúng vậy!" Tần Nam Huyền cười bí ẩn với nàng, trong khi Loan Loan nghĩ Tần Nam Huyền cứ thế mà bị lừa gạt, thì đột nhiên phía bên kia truyền đến tiếng Hoàng Dung bị đánh và van xin tha thứ. "A... Đ·i·ế·m chủ, ta sai rồi!" "Đều là Loan Loan xúi giục ta, dựa vào cái gì chỉ đánh mỗi mình ta, ta không phục." "Phục rồi phục rồi... bị đánh rồi mà còn cắn, ngươi còn đánh nữa a, ta cắn tay ngươi đấy." Loan Loan nghe Hoàng Dung dám bán đứng mình, nhất thời giận không thôi, con bé Hoàng Dung này thật là không có nghĩa khí. Rồi nghe Hoàng Dung dám cắn cả đ·i·ế·m chủ, không thể không nể phục gan của nàng ta lớn. Những người khác lại cười thích thú, đ·i·ế·m chủ dường như cũng không cao lãnh như các nàng nghĩ. Đùa giỡn với Hoàng Dung một hồi, Tần Nam Huyền nhìn Hoàng Dung vẫn còn cắn tay mình không buông, sủng nịnh xoa xoa tóc nàng: "Được rồi, chuẩn bị nghỉ ngơi đi." Lúc này Hoàng Dung mới thả lỏng ra, vẻ mặt đắc ý nhìn Tần Nam Huyền: "Lần sau còn bắt nạt ta, ta cắn chết ngươi!" Vừa nói vừa để lộ hai răng nanh nhọn hoắt, thấy Tần Nam Huyền giơ tay lên, vội vàng tập tễnh đi hướng khác thay quần áo. Tần Nam Huyền nhìn Hoàng Dung bộ dạng này, trên mặt hiện lên nụ cười nhàn nhạt. Loan Loan nghe ngoan thoại của Hoàng Dung, vốn rất kính phục nàng, nhưng khi nhìn thấy nàng tập tễnh đi về, không nhịn được bật cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận