Tống Võ Mở Bình: Chúc Ngọc Nghiên Mở Ra Cơ Giáp

Chương 24: Nhậm Doanh Doanh muốn mở bá vương hũ ? Nghi Lâm gặp nạn

Chương 24: Nhậm Doanh Doanh muốn mở hũ bá vương? Nghi Lâm gặp nạn
Nhậm Doanh Doanh đột nhiên nhớ tới người phụ trách điều tra từng nói, Đông Phương Bất Bại chính là ở quán trọ nhỏ này đợi một thời gian ngắn, liền trực tiếp bộc phát khí thế Tông Sư Cảnh. Chẳng lẽ chính là ở bên trong này mở bình? Nhậm Doanh Doanh vội vã hỏi Tần Nam Huyền: "Điếm chủ, không biết trong bình của ngươi có thứ gì có thể khiến người ta đột phá Tông Sư Cảnh không?"
"Đương nhiên là có, bất quá có thể mở ra hay không, còn phải xem vận may của ngươi." Nghe vậy, Nhậm Doanh Doanh kinh ngạc nhìn Tần Nam Huyền, không ngờ thật sự có thứ có thể giúp người đột phá Tông Sư Cảnh. "Điếm chủ, bình bao nhiêu tiền, ta sẽ mở hết." Chỉ cần mở hết bình ở đây, mình chắc chắn có thể đột phá cảnh giới tông sư, đến lúc đó sẽ cứu được cha mình. Nghĩ đến đây, Nhậm Doanh Doanh dần dần thở dốc, ánh mắt nóng rực nhìn những chiếc bình trước mặt.
"Một trăm lạng bạc trắng một cái." Tần Nam Huyền nghe Nhậm Doanh Doanh nói, lắc đầu: "Đồng thời mỗi người mỗi tuần chỉ mua được mười cái, tức là bảy ngày." "Cái gì!?" "Đắt quá đi.""Nhưng nếu là cơ duyên như vậy, thì đắt thế cũng có lý.""Đồ vật có thể đột phá cảnh giới tông sư, dù có ngàn lượng, vạn lượng hoàng kim cũng có người mua." "Vậy lấy mười cái." Nhậm Doanh Doanh nhìn giá trên các bình, dứt lời liền đưa tay định trả tiền. Đột nhiên tay nàng khựng lại, mặt hơi ửng đỏ, ngượng ngùng nhìn Tần Nam Huyền: "Điếm chủ, ta không mang tiền." Vừa mới thò tay vào ví, Nhậm Doanh Doanh mới nhớ ra mình chỉ mang vài chục lạng bạc vụn bên người. căn bản không có nhiều tiền để mở bình như vậy. Thậm chí số tiền đó còn chưa đủ để mở một cái bình.
Tần Nam Huyền: "..." Hoàng Dung: "..." Nghe Nhậm Doanh Doanh nói, Tần Nam Huyền và Hoàng Dung ngơ ngác nhìn nàng. Không có tiền, lại tới mở bình ư? Muốn chơi không, mở hũ bá vương à? Hoàng Dung bỗng có chút phấn khích, đang mong đợi Nhậm Doanh Doanh ra tay, như vậy mình có thể giúp điếm chủ trừng trị nàng, để lại ấn tượng tốt trong lòng điếm chủ. "Điếm chủ, ngươi đợi ta chút, ta về lấy tiền rồi tới mở bình có được không?" Nhậm Doanh Doanh chưa từng gặp tình huống lúng túng thế này, mặt đỏ bừng, sợ rằng điếm chủ nghĩ mình đang trêu hắn, không cho mình mở bình. Còn chuyện mở hũ bá vương. Lại đùa gì thế? Đông Phương Bất Bại mạnh vậy còn không dám mở hũ bá vương, mình mà mở hũ bá vương chẳng khác nào muốn chết sao?
Nghe Nhậm Doanh Doanh nói, Hoàng Dung có chút thất vọng nhìn nàng, sao không thể cứng rắn mà ra tay cướp chứ? "Được, ngươi cứ về lấy tiền rồi tới." Tần Nam Huyền gật đầu, có người tới mở bình là tốt rồi, đương nhiên mình không từ chối. Tần Nam Huyền khó hiểu nhìn Hoàng Dung, sao lúc nãy thì hưng phấn giờ lại đột nhiên thất vọng là sao? Giống như một kẻ ngốc vậy. Hoàng Dung còn chưa biết mình bị Tần Nam Huyền hiểu lầm thành ngốc tử. Nhậm Doanh Doanh nghe Tần Nam Huyền đồng ý liền quay người rời đi, đi lấy tiền. "Điếm chủ, ta ra ngoài mua thức ăn đây, trưa sẽ làm một bữa tiệc lớn cho ngươi." Hoàng Dung thấy thời gian không còn sớm, liền chuẩn bị ra ngoài mua thức ăn về nấu.
Tần Nam Huyền gật đầu: "Được, mấy bạc này ngươi cầm đi, không đủ thì nói ta." "Điếm chủ, bạc trắng ta không cần, nếu ta nấu ăn ngon, có thể cho ta chút thưởng được không?" Hoàng Dung mắt ranh mãnh đảo một vòng, tới gần Tần Nam Huyền, nắm lấy cánh tay hắn nũng nịu nói. Trong lòng tuy xấu hổ nhưng vẻ mặt lại không hề lộ ra. Đây là lần đầu tiên nàng thân cận với người khác ngoài cha mình như vậy. Tần Nam Huyền ngước nhìn Hoàng Dung, lãnh đạm hỏi: "À, thưởng, ngươi muốn thưởng gì?" "Đương nhiên là đồ tốt rồi ~." Hoàng Dung thấy Tần Nam Huyền không từ chối liền có chút phấn khởi, cầm tay hắn đung đưa trước người mình nói: "Cho ta mở ra được đồ giúp hồi sinh mẫu thân, hoặc đồ có thể giúp ta biến thành tiên nhân." Trước kia điếm chủ nói, trong bình có đồ có thể trực tiếp thành tiên. Nếu mình thành tiên thì hồi sinh mẫu thân không phải dễ dàng sao? "Cũng biết chọn." Tần Nam Huyền cảm nhận một chút, Hoàng Dung ngày thường có vẻ không phô trương, không ngờ lại có cái này rất đáng giá. Giống như thạch mềm mại, Q đạn Q đạn.
"Chỉ cần ngươi luôn kiên trì mở bình, thì sẽ có khả năng lớn mở ra được đồ có thể thành tiên hoặc phục sinh mẫu thân." "Nhưng mà tuần này ngươi đã mở đủ mười bình rồi, muốn mở thêm thì phải đợi đến cuối tuần." Nghe Tần Nam Huyền nói, Hoàng Dung thở dài, nũng nịu nói: "Điếm chủ không suy xét bán thêm cho Dung Nhi vài cái bình sao?" Tần Nam Huyền liếc Hoàng Dung, chậm rãi nói: "Quy tắc của quán là vậy, không ai ngoại lệ cả." "Được rồi, điếm chủ vậy ta đi mua đồ ăn đây." Hoàng Dung cũng không ủ rũ, vì nàng vốn chỉ là thử mà thôi, nếu điếm chủ không đồng ý thì cũng không cưỡng cầu...
Bên kia, ngoại ô thành Hành Dương. "Ngươi... ngươi đừng có tới." "Tiểu sư phụ, đừng sợ, ta không phải người xấu, kiệt kiệt kiệt..." Nghi Lâm mặc áo ni cô đang kinh hoàng hô lớn, dưới chân thi triển khinh công, hoảng loạn chạy trốn khắp nơi. Nàng ở ngoài thành Hành Dương không cẩn thận bị lạc mất sư phụ và các sư tỷ, liền gặp phải một tên có ý đồ xấu xa. Bản thân nàng không phải đối thủ, chỉ có thể chạy trốn. Hai người một đuổi, một chạy, Nghi Lâm hết sức tránh né, cuối cùng cả hai bị đuổi đến vùng hoang vu ngoài thành. Nghi Lâm dốc hết sức thi triển khinh công, chỉ mong thoát khỏi kẻ phía sau. Nhưng nàng đâu biết kẻ đuổi theo sau là tên dâm tặc nổi tiếng giang hồ, Vạn Lý Độc Hành Điền Bá Quang. Hắn vốn là kẻ hái hoa tặc dùng khinh công tung hoành giang hồ, cảnh giới còn cao hơn Nghi Lâm, làm sao mà đuổi không kịp? Hắn chẳng qua là đang trêu đùa nàng thôi.
Điền Bá Quang lộ vẻ mặt cười xấu xa, nhàn nhã như đang tản bộ đuổi theo Nghi Lâm. Hắn muốn cho Nghi Lâm hy vọng, rồi cuối cùng sẽ dập tắt hy vọng đó. Hắn là tên yêu râu xanh tung hoành giang hồ đã lâu, đã trải qua đủ mọi loại phụ nữ, từ khuê các đến tiểu thư, cả kỹ nữ ở các lầu xanh, hiệp nữ trượng nghĩa, chỉ là chưa từng trải nghiệm ni cô. Thấy Nghi Lâm lạc đàn, tên yêu râu xanh Điền Bá Quang làm sao bỏ qua được. Thế nên mới có cảnh trước mắt này. "A..." Nội lực của Nghi Lâm đã gần như cạn kiệt, không cẩn thận bị vướng phải cành cây, ngã lăn xuống đất. Điền Bá Quang xuất hiện trước mặt nàng không xa. "Tiểu sư phụ, sao lại ngã rồi, để ta đỡ ngươi dậy." Điền Bá Quang cười nham nhở, từ từ bước về phía Nghi Lâm. Nghi Lâm hoảng sợ lùi về phía sau, nhặt đá trên mặt đất ném về phía Điền Bá Quang. Lúc có nội lực cũng không phải là đối thủ của Điền Bá Quang, giờ thì làm sao mà đánh trúng hắn. Nghiêng người tránh tảng đá Nghi Lâm ném, Điền Bá Quang cười càng thêm bỉ ổi. Nghi Lâm càng phản kháng, hắn càng phấn khích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận