Tống Võ Mở Bình: Chúc Ngọc Nghiên Mở Ra Cơ Giáp

Chương 795: Mộ Dung Phục mang theo Vương Ngữ Yên bỏ trốn ? ! Đệ một cái mở ra khí vận cửa nhân! ! (năm canh )

Chương 795: Mộ Dung Phục mang theo Vương Ngữ Yên bỏ trốn?! Người đầu tiên mở ra cánh cửa khí vận! (Năm canh)
Lúc này, đám người hầu bị hành động của Mộ Dung Phục làm cho hoảng sợ. Nếu thật sự để Mộ Dung Phục mang tiểu thư đi, e rằng đến lúc đó tất cả bọn họ đều sẽ bị lôi đi làm phân bón hoa. Bởi vậy, giờ đây bọn họ thật sự vô cùng lo lắng và sợ hãi. Từng người không khỏi than khóc, gào thét, van xin Vương Ngữ Yên đừng rời đi. Vương Ngữ Yên thấy đám người hầu bộ dạng như vậy, nhất thời có chút mềm lòng, bèn quay sang cầu cứu Mộ Dung Phục.
“Biểu muội, nàng hãy suy nghĩ xem trước đây bọn họ đối xử với nàng như thế nào?!”
Mộ Dung Phục không trực tiếp đưa ra lựa chọn cho Vương Ngữ Yên mà gợi lại chuyện cũ, dẫn dắt nàng hồi tưởng lại những chuyện trước đây, bởi vì theo tình hình hắn biết, đám người hầu này thường ngày đâu có xem nàng là tiểu thư mà đối đãi. Nghe Mộ Dung Phục nói vậy, Vương Ngữ Yên trong đầu nhớ lại, trước kia đám người hầu này đối xử với mình như thế nào. Nàng nhất thời lườm nguýt, không quay đầu lại, mà hướng về phía trên thuyền bước tới. Trên mặt Mộ Dung Phục thoáng lóe lên nụ cười đắc ý rồi biến mất, sau đó ánh mắt lạnh lùng nhìn đám người hầu kia. Đám người hầu cảm nhận được sát ý tỏa ra từ người Mộ Dung Phục, đột nhiên cả đám sợ hãi, không dám lên tiếng. Bọn họ chỉ có thể dùng ánh mắt cầu xin Mộ Dung Phục. Mộ Dung Phục lại chẳng thèm để ý tới bọn họ, trực tiếp lên thuyền rồi xoay người rời đi.
“Phục nhi, không lo nghiên cứu đại nghiệp phục quốc, lại mang theo Vương Ngữ Yên,” Hắn đây là muốn làm gì?!”
Một người đàn ông trung niên ở chỗ tối quan sát mọi chuyện, thấy cảnh tượng này, trên mặt tràn đầy vẻ nghi hoặc khó hiểu. Hắn quyết định đi theo xem, rốt cuộc là có chuyện gì....
Phía bên kia.
Đại Lý Vương Triều, Vô Lượng Sơn.
Chung Linh bị giam trong địa lao, đang buồn chán nghịch đám rơm rạ trên mặt đất.
"Haizz, không biết tên ngốc kia có tìm mẹ ta hay không nữa.”
Còn cha nàng, nàng không hề nghĩ đến. Mặc dù ở mặt ăn mặc không bạc đãi nàng, nhưng chưa từng có sắc mặt tốt với nàng. Thậm chí Chung Linh còn hoài nghi mình có phải là con gái của ông ta hay không. Ngay lúc nàng đang miên man suy nghĩ về thân thế của mình, đột nhiên trước mặt nàng xuất hiện một vệt sáng.
"A..."
Nhất thời Chung Linh giật mình kinh hãi, sau đó liền thấy ánh sáng kia càng lúc càng rõ, dần dần hình thành một cái cửa hình dạng. Chung Linh nhìn thấy cánh cửa phát sáng, trên mặt lộ ra vẻ tò mò. Chung Linh cẩn thận đi vòng quanh cái cổng sáng này một vòng, cũng không phát hiện ra điều gì dị dạng. Chung Linh thật sự không nhịn được tò mò trong lòng, liền đưa tay ra mở cánh cửa ánh sáng kia.
Bên kia, thành Lạc Dương, bên trong tiệm tạp hóa nhỏ.
Đột nhiên một cánh cửa ánh sáng hiện ra ở trong đó.
“Di, cái cổng ánh sáng này?!”
Tiểu Long Nữ đang cùng Đạp Tuyết Tầm Mai nô đùa, vẻ mặt tò mò nhìn ánh sáng trước mắt, đưa tay nhỏ về phía cổng sáng sờ thử, lại phát hiện tay nhỏ của mình trực tiếp xuyên qua. Động tĩnh này cũng thu hút sự chú ý của những người khác trong tiệm tạp hóa nhỏ, dù sao một cánh cửa ánh sáng lớn như vậy, muốn không chú ý cũng khó.
“Điếm chủ, cái cổng ánh sáng này là cái gì vậy?!”
Loan Loan vẻ mặt kinh ngạc đánh giá cổng ánh sáng, nàng có thể khẳng định, trước đây mình chưa từng thấy ai mở ra cổng sáng này, nhưng cổng sáng này vừa nhìn liền biết là sản vật của tiệm tạp hóa nhỏ.
“Cửa khí vận.”
Tần Nam Huyền ôn hòa cười trả lời câu hỏi của Loan Loan.
“Cửa khí vận?!”
Loan Loan lặp lại lời Tần Nam Huyền nói, đang định mở miệng hỏi nghĩa là gì, thì thấy một nữ tử ước chừng mười sáu, mười bảy tuổi xuất hiện giữa tiệm tạp hóa nhỏ. Chỉ thấy nữ tử này thân mặc thanh sam, dung mạo xinh đẹp rạng rỡ, bên khóe miệng có một lúm đồng tiền nhỏ, làn da lộ ra ngoài trắng nõn mềm mại như búp bê, một đôi mắt đẹp đen trắng rõ ràng tò mò, đang không an phận quan sát xung quanh cái hoàn cảnh xa lạ này. Khi thấy Tần Nam Huyền bọn họ, trên mặt hiện lên vẻ cảnh giác, theo bản năng liền đưa tay về phía bên hông sờ soạng, mới chợt nhớ ra bảo bối túi của mình sớm đã bị bọn họ cầm đi rồi. Nhất thời nắm chặt hai nắm đấm, vẻ mặt cảnh giác, giả bộ mình rất lợi hại nhìn Tần Nam Huyền bọn họ.
"Đây là chỗ nào? Các ngươi là ai?!"
Mọi người đều bị dáng vẻ của cô bé này làm cho bật cười.
"Nơi này là tiệm tạp hóa nhỏ, tiểu cô nương ngươi tên là gì?"
Tiệm tạp hóa nhỏ?! Đây là địa phương nào?! Chung Linh suy nghĩ một hồi, cũng không nghĩ ra chỗ nào ở gần Đại Lý lại có một tiệm tạp hóa nhỏ. Nhưng mà thấy bộ dáng của Tần Nam Huyền, chắc cũng không phải là người có ác ý, lúc này Chung Linh mới buông lỏng cảnh giác, hồn nhiên ngây thơ cười nói: "Ta gọi là Chung Linh, vừa rồi ta bị giam trong địa lao của Vô Lượng Kiếm Phái, thấy trước mặt xuất hiện một cái cổng ánh sáng như vậy, ta thấy hiếu kỳ nên mở ra," sau đó liền đến đây."
Nghe Chung Linh nói vậy, Loan Loan cùng các nàng cau mày, suy nghĩ Vô Lượng Kiếm Phái ở đâu, nhưng suy nghĩ hồi lâu cũng không nhớ ra có môn phái nào như vậy trong giới giang hồ. Nhất thời hướng phía Yêu Nguyệt và Liên Tinh ở bên cạnh nhìn lại, không biết có phải môn phái nhỏ bên đó hay không, Yêu Nguyệt cùng Liên Tinh cũng lắc đầu, biểu thị mình chưa từng nghe qua môn phái nào như vậy.
“Hình như ta đã nghe qua môn phái này rồi.”
A Chu nhíu mày, có chút không chắc chắn mở miệng nói: “Trước kia đi cùng Mộ Dung Phục thu mua các đại môn phái, hình như ở Đại Lý vương triều, ta đã từng nghe qua môn phái này rồi!”
"Đúng rồi, không sai, Vô Lượng Kiếm Phái ở ngay bên Đại Lý Vương Triều." Chung Linh nghe được lời A Chu nói, nhất thời hai mắt sáng lên, đi tới bên người A Chu ngọt ngào mở miệng nói: "Tỷ tỷ, nơi này là ở đâu vậy?!"
Nghe được Chung Linh nói đến từ Đại Lý Vương Triều, trên mặt mọi người đều lộ ra một tia kinh ngạc, xem ra cái cổng ánh sáng kia, chắc là tương tự với Cánh Cửa Thần Kỳ gì đó.
“Nơi này ở Đại Tùy Vương Triều, thành Lạc Dương.”
A Chu hồi phục tinh thần lại sau đó, giải thích cho Chung Linh một chút.
“Cái gì?!”
Nghe được lời A Chu nói, nụ cười trên mặt Chung Linh nhất thời cứng lại, có chút khó tin nhìn A Chu.
“Tỷ tỷ, tỷ đang gạt ta đấy à!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận