Tống Võ Mở Bình: Chúc Ngọc Nghiên Mở Ra Cơ Giáp

Chương 252: Vạn năng bao con nhộng, muốn nhìn điện ảnh Phó Thải Lâm « canh tư ».

Chương 252: Vạn năng bao con nhộng, muốn xem phim Phó Thải Lâm « canh tư ».
Phó Quân Du giơ tay lên đập vào bình đá."Ba!" Theo tiếng bình vỡ vang lên, một cái bao con nhộng rơi ra, lơ lửng giữa không trung. Phó Quân Du có chút hiếu kỳ nhìn cái bao con nhộng này, mở miệng hỏi: "Điếm chủ, đây là vật gì vậy?"
«Vạn năng bao con nhộng phòng ở»: Đến từ công ty nghiên cứu chế tạo của gia tộc Bulma ở thế giới Long Châu, là một loại sản phẩm khoa học kỹ thuật cao, bên trong có một căn nhà với không gian 50 mét vuông, có buồng vệ sinh và bếp, hai phòng ngủ, có thể sử dụng ở địa điểm bằng phẳng. Sản phẩm này đều sử dụng năng lượng mặt trời để cung cấp điện, không cần lo lắng nhà hết điện.
"Thứ này cũng không tệ đấy." Tần Nam Huyền nhìn vật này nhíu mày, thản nhiên nói: "Vật này gọi là vạn năng bao con nhộng, bên trong có một căn nhà. "Nghe nói như vậy, trên mặt mọi người đều hiện lên vẻ kinh ngạc.
Cái gì!? Một cái bao con nhộng nhỏ như vậy mà bên trong lại có thể chứa được một căn nhà? Phó Quân Du nhớ tới lúc trước đọc Phong Thần Diễn Nghĩa, mấy vị cao nhân đạo gia trong truyền thuyết dường như có những thủ đoạn này. Phó Quân Du có chút nóng lòng muốn nhìn thử phòng ở của mình, nhưng rất rõ ràng điếm của Tần Nam Huyền không thể chứa nổi một căn nhà. Tần Nam Huyền thấy những người khác cũng có vẻ mặt mong chờ, chậm rãi nói: "Ra sau vườn đi, phía sau dãy nhà 143 có thể đặt vừa."
Đám người đi theo sự hướng dẫn của Tần Nam Huyền ra phía sau vườn.
Gấu Trúc con non và Đạp Tuyết Tầm Mai hai tiểu gia hỏa đang chơi ở hậu viện vừa thấy có nhiều người tiến vào như vậy, nhất thời lộ vẻ tò mò, sau đó vui vẻ chạy đến dụi vào chân Tần Nam Huyền làm nũng. Tần Nam Huyền cười xoa đầu chúng, hướng Phó Quân Du nói: "Dùng đi!"
Nghe lời Tần Nam Huyền, Phó Quân Du theo chỉ dẫn dùng vạn năng bao con nhộng, ném xuống đất."Thình thịch!"
Bao con nhộng rơi xuống đất phát ra một làn khói trắng, sau khi khói tan thì trước mắt bọn họ hiện ra một ngôi nhà có hình dạng kỳ lạ. Hai tiểu gia hỏa bị đồ vật đột ngột xuất hiện làm giật mình, vội vàng trốn sau lưng Tần Nam Huyền, cẩn thận quan sát đồ vật đột nhiên xuất hiện này. Mọi người đều tò mò đánh giá căn nhà này, hình dáng giống như một cái bát úp ngược. Sau đó mọi người đi tới cửa, nhưng không biết phải mở cửa như thế nào, nhất loạt nhìn về phía Tần Nam Huyền.
Tần Nam Huyền đi đến cửa trực tiếp gạt chốt xuống một chút, cửa phòng liền mở ra.
Mọi người nhất thời giống như Lưu mỗ mỗ vào Đại Quan Viên, tò mò đánh giá đồ vật bên trong. "Đây là thứ gì vậy, điếm chủ ca ca!" Phó Quân Tường đưa ngón tay lên môi, tò mò nhìn cái công tắc đèn trên vách tường.
Tần Nam Huyền mỉm cười, nhẹ giọng nói: "Đó là công tắc đèn điện! Con ấn nhẹ xuống thì căn phòng này sẽ sáng."
Nghe Tần Nam Huyền nói, Phó Quân Tường tò mò đưa tay ấn một cái."Ba!" Theo tay nhỏ bé của nàng ấn xuống, cả căn phòng đều sáng rực lên. Mọi người đầu tiên có chút hoang mang vì ánh đèn đột ngột, sau đó trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc. Ánh đèn này dĩ nhiên khiến bên trong sáng như ban ngày. Mọi người nhất thời tò mò đánh giá đồ vật bên trong.
"Đây là cái gì vậy, sờ thích thật đấy!" Loan Loan tò mò sờ soạng lên một đồ vật giống như ghế, thấy nó mềm mại cực kỳ, ấn vào liền lún xuống.
Khúc Phi Yên đi bên cạnh Loan Loan, nhìn vật này có chút tương tự như chiếc ghế sa lông bằng da thật mà nàng từng thấy Ninh Trung Tắc mở ra trước đây, có chút không chắc chắn mở miệng nói: "Cái này hình như gọi là ghế sa lông bằng da thật."
Tần Nam Huyền ở bên cạnh gật đầu: "Không sai, đó chính là ghế sa lông bằng da thật." "Đây là vật gì? Cái này còn tốt hơn cả gương đồng!" Liên Tinh nhìn thấy hình ảnh của mình phản chiếu trên chiếc gương trên tường, vẻ mặt kinh ngạc, vật này chiếu quá rõ. Tần Nam Huyền nói: "Đó là cái gương." Rất nhiều cô gái đều chạy tới soi thử, thấy gương chiếu đặc biệt rõ, đến cả lông mi cũng có thể nhìn rõ mồn một.
Phó Thải Lâm lại đứng trước một vật đen sì, nhìn vào trong thấy mình phản chiếu, vẻ mặt nghi hoặc hỏi Tần Nam Huyền: "Điếm chủ, đây là vật gì vậy?"
Tần Nam Huyền liếc qua, khẽ nói: "Đó là TV, có thể phát hình phim." Phó Thải Lâm nhất thời hai mắt sáng lên, lấy ra USB mới mở, nói: "Điếm chủ, có thể xem cái USB này không?"
Tần Nam Huyền gật đầu, vẻ mặt cổ quái, khuyên nhủ: "Xem thì xem được, nhưng không nên xem bây giờ, vì nội dung phim không thích hợp cho tất cả mọi người." "Ah!" Phó Thải Lâm nghe Tần Nam Huyền nói vậy, theo bản năng liếc nhìn Liên Tinh, Yêu Nguyệt, Loan Loan, Bạch Uyển Nhi và những người khác, quả thật có người ngoài ở đây, không nên xem những thứ quý giá này. Nàng hiểu ra gật đầu nói: "Điếm chủ, ta hiểu rồi." Tần Nam Huyền sau đó dạy nàng cách sử dụng nó. "Điếm chủ ca ca, mau đến xem cái này, đây là gì vậy?" Lúc này, trong một căn phòng lại vang lên tiếng Khúc Phi Yên, Tần Nam Huyền phát hiện nàng không biết đã chạy vào phòng vệ sinh từ lúc nào. Anh đi thẳng vào, thấy Khúc Phi Yên vẻ mặt tò mò ngồi xổm bên bồn cầu, Tần Nam Huyền trực tiếp đến kéo nàng đứng dậy, bực mình hỏi: "Ngươi ngồi xổm bồn cầu làm gì vậy?" "Bồn cầu là cái gì vậy?" Nhìn vẻ mặt hoang mang của Khúc Phi Yên, Tần Nam Huyền mới nhớ ra, từ bồn cầu này là thời Đường mới xuất hiện. Vì thế anh mới giải thích: "Đây là cái bô."
Khúc Phi Yên nhất thời sắc mặt có chút xấu hổ, không ngờ mình lại ngồi xổm ở chỗ đi vệ sinh này xem lâu như vậy. Những người khác lúc này cũng vào, vừa đúng lúc nghe Tần Nam Huyền nói, nhất thời vẻ mặt kinh ngạc nhìn cái bồn cầu trắng tinh trơn nhẵn, không ngờ cái này lại dùng để đi vệ sinh.
Yêu Nguyệt đi tới một bên, thấy một vật giống như bồn tắm, không nhịn được chạm vào một cái, thấy nó mềm mại không gì sánh được, đồng thời chất liệu vật này có chút tương tự với bồn cầu vừa nãy, nhưng đồ vật to lớn như vậy, lẽ nào lại dùng để đi vệ sinh?
PS: Cảm ơn mu đại ca vé tháng, cảm ơn làm sao bên trên Nại Hà Kiều đại ca vé tháng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận