Tống Võ Mở Bình: Chúc Ngọc Nghiên Mở Ra Cơ Giáp

Chương 128: Loan Loan muốn thâm nhập tâm sự, hôm nay vô sự Câu Lan nghe hát « năm canh ».

Chương 128: Loan Loan muốn tìm hiểu tâm sự, hôm nay rảnh rỗi Câu Lan nghe hát « năm canh ». Lúc này Loan Loan cùng Bạch Uyển Nhi đi tới trong quán trọ, nhìn thấy ông chủ quán trọ đang nằm nghỉ ngơi trên ghế dựa, không có ai khác. Bỗng dưng ánh mắt Loan Loan sáng lên, ra hiệu cho Bạch Uyển Nhi phía sau lưng giữ im lặng. Sau đó nín thở, rón rén đi tới, muốn trêu ghẹo Tần Nam Huyền. Vừa mới chuẩn bị ra tay thì nghe Tần Nam Huyền lên tiếng: "Loan Loan, ngươi muốn làm gì?" Nụ cười vui vẻ trên mặt Loan Loan lập tức tắt ngấm, nhất thời ỉu xìu, sao lại bị phát hiện chứ. "Loan Loan đây là rảnh rỗi không có việc gì, đến tìm ông chủ quán chơi đùa, muốn đến tìm hiểu một chút về ông chủ quán, cùng ông chủ quán tâm sự." Loan Loan ngồi trên đùi Tần Nam Huyền, lắc lư đôi chân nhỏ trắng nõn của mình. "A!" Nghe vậy, Tần Nam Huyền mở mắt, tay tiện thể ôm lấy Loan Loan, cười nhạt nói: "Muốn biết về ta, thì tất nhiên cần phải thâm nhập một chút." "Loan Loan ngươi nên rất rõ mà." Nghe vậy, Loan Loan vẻ mặt ấm ức nói: "Nhưng ông chủ quán không cho Loan Loan mở Thiên Ma Đại Pháp tầng thứ mười tám, không đột phá được thì Loan Loan nhiều chiêu thức đều không thể thi triển ra." "Ông chủ quán có thể hay không trước cho ta đột phá cảnh giới này, Loan Loan cam đoan sẽ khiến ông chủ quán ngươi lưu luyến không rời." Tần Nam Huyền lắc đầu, cười nhạt nói: "Ta cũng không có cách nào giúp ngươi đột phá a." "Còn nói đến việc mở bình mà đột phá thì phải dựa vào vận may của chính ngươi, ta dù là ông chủ quán cũng không thể khống chế được." Tuy rằng Loan Loan lần này không nói rõ, nhưng Tần Nam Huyền cũng nghe ra ý ngoài lời của nàng, chính là muốn mình khống chế đồ bên trong bình. Tần Nam Huyền cũng muốn cùng Loan Loan, tiểu ma nữ này, có mối giao lưu sâu sắc, nhưng hắn không thể khống chế trong bình có đồ gì. Chỉ khi đập vỡ bình ra thì hắn mới biết bên trong là vật gì. Thấy vẻ mặt tươi cười nhàn nhạt của Tần Nam Huyền và bàn tay đang nghịch ngợm trên người mình. Ông chủ quán này đúng là không thấy thỏ thì không thả chim ưng. Chẳng lẽ mình thật sự phải mất một ít máu mới được sao? Có thể là nói như vậy, nếu đến lúc ông chủ quán không cho mình đồ đột phá thì cả đời này mình cũng không thể đột phá Thiên Ma Đại Pháp được. Đến lúc đó hy vọng mà sư phụ đặt trên người mình cũng hoàn toàn tan biến. Thế nhưng chuyện cửa hàng bình nhỏ không chỉ có phái Âm Quỳ bọn họ biết, ngoài bọn họ ra còn có những người khác cũng đã mở bình rồi. Cho nên trong chốc lát Loan Loan rơi vào tình thế giằng co. Tuy nhiên Bạch Uyển Nhi bên cạnh lại không có nhiều suy nghĩ như vậy. Ngay lần đầu nhìn thấy, Bạch Uyển Nhi đã bị khí chất thần bí khó lường của Tần Nam Huyền thu hút sâu sắc. Nếu không phải chưa có cơ hội lên tiếng, Bạch Uyển Nhi đã sớm cùng ông chủ quán trò chuyện sâu sắc rồi. Chỉ cần giao lưu sâu sắc với ông chủ quán, khiến ông chủ vui vẻ, nói không chừng lần sau có thể trực tiếp mở ra được đồ giúp mình đạt tới cảnh giới tông sư. Đến lúc đó dù sư tỷ Loan Loan cảnh giới cũng không cao bằng mình. Mọi người cũng sẽ nhìn mình bằng ánh mắt khác. Khi đó ai còn quan tâm xem mình có tu luyện Thiên Ma Đại Pháp tới tầng thứ mười tám hay không. Hơn nữa Thiên Ma Đại Pháp không tu luyện được thì đã có sư tỷ Loan Loan gánh vác, mình còn có thể tu luyện công pháp khác. Cho dù mình không mở được đồ tốt gì, mình ở lại bên cạnh ông chủ quán dỗ cho ông chủ vui vẻ, tùy ý cho mình một chút đồ hữu dụng thì cũng rất có khả năng thay đổi vận mệnh của mình. Lúc này nội tâm đang điên cuồng gào thét: "Ông chủ quán, ông chủ quán, hãy nhìn ta một chút, sư tỷ Loan Loan không được thì còn ta mà." Mong là ông chủ quán có thể đọc được tiếng lòng của mình. Buổi tối, mọi người sau khi ăn tối xong ở cửa hàng bình nhỏ thì lên xe ngựa do Thượng Tú Phương phái đến. Người đánh xe vẻ mặt kỳ quái lái xe. Hắn chưa từng thấy ai đến loại địa điểm như Vạn Hoa Lâu mà lại mang theo năm cô nương. Bất quá hôm nay Tú Phương đại gia biểu diễn, vẫn có nhiều người mến mộ mà đến, các nữ tử thích âm luật đều chạy đến Vạn Hoa Lâu. Điều quan trọng nhất là, năm cô nương này đều xinh đẹp như vậy. Không thể không than một câu mấy vị công tử này đúng là biết ăn chơi. Tần Nam Huyền thì ngược lại cảm thấy không có gì, hắn thực sự chỉ là đơn thuần đến Câu Lan nghe hát. Còn những chuyện khác, hắn không muốn làm, cũng không dám làm. Lỡ mà dính phải tật xấu gì thì thật là phiền phức. Với lại quen nhìn Loan Loan các nàng có nhan sắc tuyệt thế, với mấy cô nương bình thường một chút thật sự là nhìn không vừa mắt. "Ông chủ quán, Vạn Hoa Lâu đến rồi." Trong chớp mắt đã đến Vạn Hoa Lâu. Tần Nam Huyền cùng chúng nữ xuống xe ngựa, thầm nghĩ xem có nên cải tiến mấy loại xe ngựa này hay không. Đi một đoạn đường như vậy mà xóc nảy vô cùng, nếu không có nội lực hộ thân thì phỏng chừng đến cả cơm tối hôm qua cũng nôn ra mất. Trước cửa Vạn Hoa Lâu. Thượng Tú Phương đang che mặt nghe được hạ nhân báo là xe ngựa của ông chủ quán đến, vội vàng đi xuống lầu để đón tiếp. Thấy những khách nhân ở Vạn Hoa Lâu ai nấy đều lộ vẻ mặt kinh ngạc. "Ngọa tào, xem tình hình này, Tú Phương đại gia phải ra nghênh đón người kìa." "Ai mà có phô trương lớn vậy, lại còn cần Tú Phương đại gia tự mình ra đón." "Tê! Vừa nãy Thái Thú đại nhân đến cũng không có kiểu phô trương này." "Suỵt, không muốn sống nữa sao, để Thái Thú nghe được coi chừng không chịu nổi." Đám người tò mò hướng phía cửa trước nhìn, không biết là công tử nhà nào mà lại khiến Tú Phương đại gia đích thân ra nghênh đón. Vương Thế Sung đang ngồi ở lầu hai nhìn Thượng Tú Phương như vậy không những không tức giận mà lại nở nụ cười. Bởi vì hắn biết tối nay chủ nhân của cửa hàng bình nhỏ, ông chủ quán thần bí khó lường cũng sẽ tới đây. Nếu như mình có phô trương giống ông chủ quán thì chẳng phải nói là mình có thể ngồi ngang hàng với ông chủ quán hay sao? Ông chủ quán không chấp nhất thì còn tốt, nếu như ông chủ quán không vui thì cũng không cần đích thân ra tay. Chỉ cần khách hàng của cửa hàng bình nhỏ cũng có thể giết cả phủ thái thú nhà hắn đến cái không còn một mảnh giáp. Lục Tiểu Phụng cùng Hoa Mãn Lâu cũng đang ngồi trên lầu hai xem náo nhiệt, tò mò nhìn ra lối vào. Không biết là ai mà phô trương lớn như vậy. Bất quá cả hai người bọn họ đều không nghĩ đến ông chủ quán. Dù sao theo bọn họ thì bên cạnh ông chủ quán toàn mỹ nhân vây quanh thì làm sao có thể đến chốn ong bướm như vậy được. "Tỷ tỷ, không biết là vị công tử ca nào mà phô trương lớn như vậy." Liên Tinh cũng tò mò nhìn ra lối vào ở dưới lầu. Tuy rằng Yêu Nguyệt có chút tò mò trong lòng nhưng không như Liên Tinh, nàng không hề dựa vào lan can mà nhìn xuống. Ở một vị trí khác, Sư Phi Huyên nhận được lời mời của Thượng Tú Phương đang ngồi tĩnh tại uống trà. Nhưng với người đến dưới lầu nàng không quan tâm. "Ông chủ quán, ngài đến rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận