Tống Võ Mở Bình: Chúc Ngọc Nghiên Mở Ra Cơ Giáp

Chương 352: Ngụy Vô Nha kế hoạch, Trầm Lạc Nhạn đi trước bình nhỏ cửa hàng « canh tư ».

Chương 352: Ngụy Vô Nha kế hoạch, Trầm Lạc Nhạn đi trước tiệm bình nhỏ «canh tư». Một kẻ diện mạo xấu xí, hèn mọn, ánh mắt gian xảo mang theo ác độc, Chu Nho. Một người giống như búp bê, phấn điêu ngọc trác, cô bé ngoan ngoãn đứng bên cạnh Chu Nho, đôi con ngươi sáng như sao, trong veo, lấp lánh như ánh sao. Cùng một nam tử cao lớn quỳ trước mặt Chu Nho. Lúc này Chu Nho kia đang trừng mắt nhìn chằm chằm nam tử cao lớn một bên. Trong mắt nam tử cao lớn lóe lên một tia hoảng sợ cùng thần sắc sợ hãi, không có gì khác, chính là vì nam tử trước mắt này là người đứng đầu Thập Nhị Tinh Tượng, Ngụy Vô Nha có bộ dạng chuột! Người này còn chua ngoa, hà khắc, thiếu tình cảm, chỉ cần có lợi cho hắn, coi như là đầu con trai ruột của mình, tự tay cắt bỏ tặng người, hắn cũng có thể làm không nhăn mày chút nào, mấu chốt nhất là võ công của hắn không yếu, một cao thủ cảnh giới tông sư sơ kỳ. Nếu như Thập Nhị Tinh Tượng không có hắn, căn bản không thể có danh tiếng lớn như vậy. Cho nên nam tử trước mắt này, dù là đệ tử của hắn, đối với Ngụy Vô Nha, nỗi sợ hãi còn lớn hơn lòng tôn kính, thậm chí nói là không có chút tôn kính nào. Nghe được Ngụy Vô Nha hỏi, nam tử cao lớn vội vàng gật đầu nói: "Không sai, sư phụ, đệ tử tự mình đi điều tra rõ ràng rồi, hai người kia chính là Yêu Nguyệt Liên Tinh." Nghe nói vậy, khuôn mặt xấu xí của Ngụy Vô Nha nhất thời hiện lên vẻ dữ tợn, nắm tay thành một nắm, trông càng thêm kinh khủng. Nội lực trong cơ thể Ngụy Vô Nha bắt đầu vận chuyển, trực tiếp làm vỡ tay vịn ghế ngồi, trong mắt lóe lên sát ý lạnh băng, không ngờ Yêu Nguyệt Liên Tinh thà mở một tiệm tạp hóa nhỏ cũng không muốn thần phục hắn. Sau đó hướng về phía nam tử cao lớn đang quỳ dưới đất, phân phó: “Bây giờ ngươi đi thông báo người chuẩn bị, ngày mai ta sẽ cho bọn chúng một kinh hỉ lớn” Sau khi nói xong, nam tử cao lớn thận trọng xoay người rời đi, cho đến khi ra khỏi phòng Ngụy Vô Nha, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Ngụy Vô Nha nhìn theo đệ tử đi rồi, lúc này mới sờ sờ chiếc bình nhỏ trong ngực. Ngụy Vô Nha sở dĩ có tự tin có thể giải quyết được Liên Tinh, toàn bộ là nhờ vào vật bên trong chiếc bình nhỏ này, dùng nó để đối phó bọn chúng, nói không chừng đến lúc đó còn có thể vui đùa một phen. “Kiệt kiệt kiệt...” Nghĩ tới đây Ngụy Vô Nha phát ra tiếng cười kinh dị khủng khiếp. Cô bé bên cạnh nhất thời bị dọa đến rùng mình. Bên kia, sau khi Trầm Lạc Nhạn sai thủ hạ dò xét, tra được vị trí của tiệm bình nhỏ, cũng tra ra tin đồn kỳ lạ gần đây ở Lạc Dương, trong lòng càng thêm khẳng định những thứ này đều có liên quan đến tiệm bình nhỏ thần bí kia, lập tức một mình hướng phía tiệm bình nhỏ chạy tới. Thủ hạ của nàng thấy Trầm Lạc Nhạn thật sự vì tiệm bình nhỏ này mà đến, nhất thời đều mang vẻ mặt kinh ngạc khó hiểu, không rõ ý nàng, thế nhưng dựa vào sự tín nhiệm với nàng, cũng không nói thêm gì, dù sao tài trí của quân sư Ngõa Cương trại không phải là thứ bọn họ có thể sánh được. Một lát sau, Trầm Lạc Nhạn đến được địa điểm thủ hạ điều tra, chỉ thấy một tiệm nhỏ cổ xưa, trên cửa treo tấm bảng dọc, phía trên viết “Tiệm bình nhỏ”! Nhìn cái tiệm bình nhỏ bộ dạng này, Trầm Lạc Nhạn cảm thán, nếu không phải biết trước nơi này thần kỳ, có lẽ đi ngang qua nơi đây cũng sẽ không liếc mắt nhìn một cái. Sau đó ổn định tâm tình một chút, hướng vào trong tiệm bình nhỏ, đập vào mắt chính là quầy trong tiệm, không chỉ để những con rối kỳ quái, còn có một người làm bằng chất liệu kỳ quái đang nằm trên quầy, phía sau quầy là các giá để bình, nổi bật nhất không ai bằng chiếc bình bạc, bất quá tờ giấy phía dưới chiếc bình bạc gợi ý rằng hiện tại tạm thời không ai có thể mở bình này, sau đó quan sát hoàn cảnh trong cửa hàng, phát hiện nơi này trang trí nội thất đơn giản, mấy người vây quanh một cái bàn không biết đang làm cái gì, một cô gái ngồi trong góc không biết vẽ vời cái gì, một nam tử trẻ tuổi anh tuấn đang nằm trên ghế hưởng thụ một cô gái xoa bóp. Lúc Trầm Lạc Nhạn quan sát mọi người, mọi người cũng đang quan sát tân khách mới vào cửa hàng, Giang Ngọc Yến thấy là Trầm Lạc Nhạn, lập tức hai mắt sáng lên, hướng về phía Liên Tinh bên cạnh mở miệng: “Liên Tinh, ngươi tới đánh ...”. Liên Tinh lập tức gật đầu, nhìn Giang Ngọc Yến đánh bài nàng đã sớm ngứa tay khó nhịn. Giang Ngọc Yến đứng dậy đi về phía Trầm Lạc Nhạn, cười tươi mở miệng nói: “Cô nương, ngươi cuối cùng đã đến rồi!”. Nghe được lời Giang Ngọc Yến nói, Trầm Lạc Nhạn gật đầu, cũng nhỏ nhẹ mở miệng cười nói: “Ta muốn xem thử nơi mà trong miệng các ngươi nói rốt cuộc có bao nhiêu thần kỳ.” “Tuyệt đối sẽ không để ngươi thất vọng.” Giang Ngọc Yến nhìn thấy ân nhân cứu mạng của mình, vẻ mặt cảm kích nhìn nàng, nếu không phải nàng ấy nói, phỏng chừng bây giờ mình đã mất mạng. Mọi người nghe vậy, đồng loạt nhìn về phía Trầm Lạc Nhạn, trước đó Giang Ngọc Yến gặp nạn, mọi người đều đã nghe Giang Ngọc Yến kể qua, Tần Nam Huyền cũng chậm rãi đứng lên, ấm áp mỉm cười nhìn Trầm Lạc Nhạn, cảm kích nói: “Đa tạ cô nương đã ra tay cứu Ngọc Yến nhà ta một mạng!”. Chứng kiến nụ cười ấm áp như ánh nắng của Tần Nam Huyền, Trầm Lạc Nhạn hơi ngẩn người, Tần Nam Huyền trước mắt so với những người gọi là thanh niên tuấn kiệt nàng từng gặp còn đẹp hơn rất nhiều, lúc này khoát tay áo nói: “Không có gì, chỉ là chuyện nhỏ thôi, công tử khách khí quá rồi.” Tần Nam Huyền mở miệng nói: “Cô nương, ta giới thiệu cho ngươi một chút quy tắc của tiệm bình nhỏ nhé.” “Mỗi bình một trăm lượng bạc trắng hoặc là mười hai lạng vàng.” “Mỗi lần mở nhiều nhất mười bình,” “Mỗi bảy ngày chỉ được mở một bình.” Trầm Lạc Nhạn gật đầu, sau đó lấy ra một ngàn lượng ngân phiếu đưa cho Tần Nam Huyền nói: “Vậy ta trước tiên mở mười bình.” Tuy Ngõa Cương trại không quá giàu có, nhưng Trầm Lạc Nhạn là người cấp cao nên tiền này vẫn có thể lấy ra được. Tần Nam Huyền nhận lấy ngân phiếu nàng đưa, mỉm cười nói: “Đi chọn bình đi, chọn xong thì nói với ta một tiếng.” Trầm Lạc Nhạn đi tới trước giá bắt đầu chọn bình, bất quá nàng lại phát hiện tất cả bình đều giống nhau như đúc, trên mặt hiện lên một tia kinh ngạc, phải biết rằng hiện tại coi như là công tượng giỏi nhất cũng không làm ra được đồ vật giống nhau như đúc đến vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận