Tống Võ Mở Bình: Chúc Ngọc Nghiên Mở Ra Cơ Giáp

Chương 06: Đông Phương Bất Bại khiếp sợ, Lâm Bình Chi thân phận cho hấp thụ ánh sáng

Chương 06: Đông Phương Bất Bại khiếp sợ, thân phận của Lâm Bình Chi được phơi bày
Mấu chốt nhất là chỉ cần vẻn vẹn một trăm lượng bạc ròng có thể mua được, đối với Đông Phương Bất Bại khổ tu hơn mười năm mà nói, đây quả thực không thể tin được. Nói cách khác, một người bình thường tiếp xúc quả cầu ánh sáng màu trắng này, trong nháy mắt có thể thu được năm năm nội lực, hắn chỉ cần một bản công pháp tu luyện là có thể bước chân vào võ lâm. Điều này hoàn toàn phá vỡ nhận thức của Đông Phương Bất Bại, trong nhận biết trước đây của nàng, một người muốn tăng trưởng nội lực một cách vô căn cứ như vậy. Chỉ có một biện pháp, đó chính là cần người khác truyền công cho ngươi, đem nội lực của hắn truyền vào trong cơ thể của ngươi. Thường thì chuyện này chỉ xảy ra khi cao thủ của môn phái hoặc gia tộc sắp gặp đại nạn, không muốn một thân nội lực của mình lãng phí, sẽ chọn phương pháp truyền công để truyền nội lực cho hậu bối đệ tử của mình, để bảo tồn thực lực của gia tộc hoặc môn phái. Nhưng dù là như vậy, nội lực cũng không thể thu được hoàn toàn, dù sao truyền vào là phải xem người tiếp nhận có hấp thu được không, nếu không hấp thụ được thì sẽ tiêu tán. Lấy ví dụ, trong tình huống bình thường, truyền vào mười năm nội lực, thì tốt nhất có thể hấp thụ được bảy, tám năm, tư chất không tốt thậm chí có thể chỉ hấp thụ được hai, ba năm nội lực. Mấu chốt nhất là căn bản không thể đạt tới mức không có bất kỳ tổn hao và tác dụng phụ. Đối với sự kinh ngạc của Đông Phương Bất Bại, Tần Nam Huyền chỉ cười nhạt một tiếng, không để trong lòng, đây chỉ là thao tác đơn giản của hệ thống mà thôi. Đông Phương Bất Bại hiện vẻ mặt kinh ngạc, trịnh trọng đưa tay hấp thu nội lực quang cầu. Chỉ trong chốc lát, quả cầu ánh sáng màu trắng biến mất, Đông Phương Bất Bại liền cảm thấy trong cơ thể mình xác thực có thêm năm năm nội lực một cách vô căn cứ, đồng thời nàng không cảm nhận được bất kỳ khó chịu nào. Khuôn mặt Đông Phương Bất Bại tràn đầy sự kinh ngạc khó có thể diễn tả bằng lời, nội lực này tuy không tăng phúc nhiều cho nàng. Nhưng chuyện này nói lên điều gì, nó chứng tỏ chỉ cần một trăm lượng bạc ròng, ngươi có thể từ một người bình thường biến thành người trong võ lâm. Ở trên thế giới này, còn rất nhiều người thường không có cách nào tu luyện, bởi vì tu luyện cũng phải xem tư chất. Nhưng bây giờ lại khác, có cửa tiệm bình nhỏ này ở đây, thì đồng nghĩa, một trăm lượng bạc ròng có thể tạo ra một người trong võ lâm. Mấu chốt nhất là, đây mới chỉ mở ra năm năm nội lực, nếu mở ra năm mươi năm? Một trăm năm thì sao? Năm trăm năm thì sao? Đó chẳng phải là trong nháy mắt có thể từ một người bình thường biến thành một cao thủ võ lâm có thể khai tông lập phái. Mà tất cả những điều này chỉ cần một trăm lượng bạc ròng nhỏ bé là có thể làm được. Tin tưởng chuyện này nếu truyền đi, mọi người đều sẽ sôi trào, kinh ngạc. Đông Phương Bất Bại vô thức muốn sắp xếp người đến phong tỏa nơi này, không cho những người khác tiếp xúc tới, cho dù là đắc tội bọn họ cũng không sao. Nhưng nghĩ lại, chủ tiệm vốn mở tiệm bán bình ở đây, nếu mình làm như vậy, chẳng phải là khiến chủ tiệm bán không được bình, làm vậy sẽ đắc tội với chủ tiệm, đến lúc đó nếu không bán bình cho mình thì chẳng phải là lợi bất cập hại sao. Đông Phương Bất Bại trong nháy mắt đã ép ý niệm vừa nảy xuống. Bất quá vẫn quyết định sẽ phái một tâm phúc đến chú ý những người đến mở bình, và cũng để xem có thứ gì nữa không, tránh đến lúc đó bị đánh bất ngờ. Người này nhất định phải đối với mình trung thành, dù sao khi đối mặt với những thứ mê hoặc này, không ai có thể nhịn được. “Chủ tiệm kia, nếu ta cứ mở bình thì chẳng phải chỉ cần có thể mở ra nội lực là có thể trong nháy mắt biến thành một cao thủ hàng đầu sao?” Đông Phương Bất Bại nói ra suy đoán của mình. “Không sai.” Tần Nam Huyền gật đầu, khẳng định suy đoán của Đông Phương Bất Bại: “Nhưng bên trong bình không chỉ có năm năm nội lực mà ngươi vừa mới mở ra, chỉ cần vận may ngươi tốt một chút, có khi có thể mở được một trăm năm, thậm chí năm trăm năm nội lực trong một lần mở đấy.” Nghe nói thế, đồng tử của Đông Phương Bất Bại lại lần nữa co rút. Năm trăm năm nội lực, chẳng phải là trực tiếp đứng ở đỉnh võ lâm, trấn áp toàn bộ người sao. Nghĩ đến đây, hô hấp của Đông Phương Bất Bại có chút gấp gáp, ngực phập phồng lên xuống. Chuyện này trước giờ nàng chưa từng nghĩ tới, nhưng ở cái tiệm bán bình này, dường như nó thực sự có thể thành hiện thực. “Bất quá, dường như ngươi đã nghĩ sự việc quá đơn giản rồi.” Đông Phương Bất Bại nghe vậy thì nghi hoặc quay đầu nhìn Tần Nam Huyền, chờ đợi sự giải thích tiếp theo. Tần Nam Huyền lắc đầu, xem ra vị Đông Phương giáo chủ này bị nhất thời kích động làm choáng váng đầu óc. “Thật ra vẫn là phải xem người, nếu như một người bình thường có được năm trăm năm nội lực, nhưng hắn lại không biết cách dẫn dắt và phóng thích nội lực, không có cách nào sử dụng được, vậy thì có tác dụng gì đâu, bất quá cũng chỉ so với những người khác có khả năng chống đỡ tốt hơn, tố chất cơ thể tốt hơn một chút mà thôi.” “Một người luyện qua võ công tam lưu có thể dễ dàng giải quyết đối phương.” “Điểm mấu chốt nhất là, cho dù hắn có công pháp tu luyện sau đó, cũng chưa chắc có thể lập tức chưởng khống tốt nội lực của mình, khi công kích hoàn toàn không cách nào tính toán được chính mình đã tiêu hao bao nhiêu.” “Bất quá, cũng có khả năng hắn loạn đánh lung tung rồi trực tiếp phóng ra hết nội lực, vậy cũng chẳng có cách nào.” Không phải ai cũng có thể ngay lập tức làm chủ được sức mạnh của bản thân, sau khi đạt được năng lực vượt xa khả năng bình thường. Chỉ có thể qua tu luyện thường xuyên mà từng chút nắm bắt được cách chưởng khống nội lực của mình, tránh lãng phí. Dù sao cao thủ giao chiến, mỗi một phần lực lượng đều vô cùng quý giá, chỉ cần một chút sai lầm, đánh mất chính là tính mạng. Nhưng Tần Nam Huyền khác với bọn họ, hắn đạt được lực lượng sau đó có thể hoàn mỹ khống chế, sẽ không xuất hiện tình huống lực lượng mất kiểm soát. Đông Phương Bất Bại nghe nói như thế thì gật đầu đồng ý. Trong võ lâm cũng không phải chưa từng xuất hiện tình huống vượt cấp giết người. “Chủ tiệm, xin làm phiền ngươi giới thiệu một chút về những đồ còn lại.” Đông Phương Bất Bại với ánh mắt mong đợi nhìn Tần Nam Huyền. Nàng có chút chờ mong thứ phía sau, còn chủ tiệm nói mình vận khí không tốt lắm, vậy khẳng định là nói đối với chủ tiệm, mấy thứ này đối với hắn không có tác dụng gì. “Đó là một cây chổi dùng để quét nhà.” “Đây là một tờ giấy nhỏ ghi lại những bí văn trong giang hồ.” Nghe cái đầu tiên Đông Phương Bất Bại cũng không để ý, dù sao mình không thể mở toàn đồ tốt ra được. Đến cái thứ hai thì tim nàng run lên, lẽ nào là tin tức về muội muội mình? Nghĩ tới đây Đông Phương Bất Bại ánh mắt nóng rực nhìn Tần Nam Huyền. “Chủ quán, nội dung tin tức là gì?” “Đại Từ Đại Bi Gatling Bồ tát là Lâm Bình Chi.” “Đây là di ngôn trước khi lâm chung của một đệ tử phái Thanh Thành.” Tần Nam Huyền đem nội dung trên tờ giấy nói cho Đông Phương Bất Bại. Ánh mắt hừng hực trong mắt Đông Phương Bất Bại chuyển sang màu thất vọng, thì ra không phải tin tức của muội muội mình. “Lâm Bình Chi, ta biết người này, là thiếu đương gia của Phúc Uy tiêu cục, nhưng có liên quan gì tới Đại Từ Đại Bi Gatling Bồ Tát chứ.” Đông Phương Bất Bại nghi hoặc nhìn Tần Nam Huyền dò hỏi. “Cái này ta không có cách nào giải thích cho ngươi, liên quan tới khách hàng riêng tư khác.” Tần Nam Huyền nhàn nhạt mở miệng. “Cái gì, cái tên Lâm Bình Chi này cũng là khách hàng của cửa tiệm bình nhỏ!” Đông Phương Bất Bại còn cho rằng mình là người đầu tiên mở bình, không ngờ còn có người sớm hơn mình phát hiện ra cửa tiệm bình nhỏ này. Tần Nam Huyền không trả lời câu hỏi của nàng, mà là chỉ vào chiếc quyển trục cuối cùng lên tiếng: “Đây là một quyển trục nhẫn thuật cấp E Thế Thân Thuật, sau khi mở ra ngươi sẽ học được một nhẫn thuật tên Thế Thân Thuật.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận