Tống Võ Mở Bình: Chúc Ngọc Nghiên Mở Ra Cơ Giáp

Chương 782: Khiến người ta khả ái đến mạnh nổ vật phẩm! ! ! Võ Đang trước mọi người mở ra hũ! ! (canh một )

Chương 782: Khiến người ta đáng yêu đến mức nổ tung đồ vật! ! ! Võ Đang trước mặt mọi người mở hũ! ! (canh một ) « Đồ Sơn Tô Tô ngũ thải bổng »: Đến từ một thế giới Hồ yêu nào đó, đây không phải là ngũ thải bổng thông thường, đây là ngũ thải bổng cực phẩm yêu hinh trai, sau khi ăn có thể giúp người dùng tăng chỉ số đáng yêu.
Nghe Tống Tuyết hỏi, Tần Nam Huyền nhìn phần giới thiệu của vật phẩm này, thong thả mở miệng nói: "Cái này gọi là ngũ thải bổng, sau khi ăn sẽ giúp ngươi tăng chỉ số đáng yêu."
Tăng chỉ số đáng yêu? !
Tống Tuyết vẻ mặt đầy nghi hoặc, có chút hiếu kỳ cầm lấy chiếc ngũ thải bổng, rồi lấy một cái ra ăn.
Trong mắt Loan Loan, Tống Tuyết trong nháy mắt trở nên cực kỳ dễ thương, phảng phất như nàng nói ra yêu cầu gì, mình cũng không thể cự tuyệt.
Yêu Nguyệt nhíu mày, mình tại sao lại có loại cảm giác này, đây là ảo giác sao "Nhị nhị bảy"?
"Đ·i·ế·m chủ, thứ này sau khi ăn sẽ gây ra ảo giác sao?" Yêu Nguyệt không thích loại cảm giác không bị khống chế này, khiến nàng cảm thấy không thoải mái.
"Không phải!" Tần Nam Huyền cười nhạt, chậm rãi nói: "Đây coi như là một tác dụng khác của nó, bởi vì ngươi thấy nàng rất đáng yêu, cho nên sẽ nảy sinh ý không muốn cự tuyệt thỉnh cầu của nàng, ngươi chỉ cần không nhìn nàng thì sẽ không có cảm giác này."
Nghe Tần Nam Huyền nói, Yêu Nguyệt thử dời ánh mắt đi, quả nhiên đúng như lời đ·i·ế·m chủ, cảm giác đặc biệt kia biến mất, trong lòng có chút kinh ngạc, cái ngũ thải bổng này thật là quá thần kỳ.
Sau đó, Tống Tuyết chia cho mỗi người một chiếc ngũ thải bổng, Loan Loan và những người khác cất đi, vì cảm thấy thứ này có lẽ có thể giúp ích trong một số thời điểm.
Tiểu Long Nữ và Tô Anh không nghĩ nhiều, trực tiếp bóc vỏ kẹo ra ăn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đều lộ vẻ hưởng thụ. Vốn dĩ các nàng đã đáng yêu, nay ăn ngũ thải bổng càng thêm đáng yêu.
Loan Loan không kìm được đưa móng vuốt đến véo má Tiểu Long Nữ.
Tống Tuyết cũng để lại cho Hoàng Dung và Vệ Trinh Trinh mỗi người một chiếc, rồi thu hết chỗ còn lại.
Đến đây, mười chiếc bình của Tống Tuyết đều đã mở xong.
"Đ·i·ế·m chủ, ta có thể kể cho người khác về cửa hàng bình nhỏ này được không?"
Nghe Tống Tuyết hỏi, Tần Nam Huyền gật đầu, đoán nàng định kể cho Nữ Thần Long Thượng Quan Yến về cửa hàng. Có thể thêm một vị kh·á·c·h hàng cho cửa hàng nhỏ của mình, Tần Nam Huyền đương nhiên là rất vui vẻ.
Tống Tuyết lập tức cao hứng hôn Tần Nam Huyền một cái: "Đ·i·ế·m chủ, ngươi thật tốt!"
Lúc này, Hoàng Dung và Vệ Trinh Trinh cũng đã mua đồ ăn trở về, mọi người liền cùng nhau chuẩn bị bữa trưa.
Ở một nơi khác, bên ngoài thành Lạc Dương, trên quan đạo.
Hai nữ tử đang hướng về phía thành Lạc Dương mà chạy.
Khi nhìn thấy thành tường Lạc Dương, một nữ tử mặc áo đỏ hướng về phía người bên cạnh mặc quần áo màu vàng nói: "Tiểu thư, phía trước là thành Lạc Dương."
Hai người chính là Lý Tú Ninh và Hồng Phất Nữ.
Lý Tú Ninh nhìn thành Lạc Dương ở phía xa, trong mắt lóe lên vẻ tò mò, thành Lạc Dương rốt cuộc có cái gì, mà thu hút nhiều người đến như vậy?
Không tra không biết, vừa tra xong Lý Tú Ninh liền trợn tròn mắt. Ở thành Lạc Dương này, không chỉ có Đan Uyển Tinh tới mà ngay cả Trương Tam Phong và những nhân vật tiếng tăm lừng lẫy trong võ lâm cũng đã tới.
Nàng biết trong này nhất định có rất nhiều bí mật không thể nói, liền gác lại chuyện ở Dư Hàng, chạy tới thành Lạc Dương.
Giữa đường còn nhận được tin tức Đông Minh phái di dời đến một con thuyền sắt lớn. Khi nghe tin, Lý Tú Ninh đã sợ ngây người, trong mắt tràn đầy vẻ không thể tin, thuyền làm bằng thép, sao có thể di chuyển?
Nhưng nhị ca của nàng truyền tin đến viết rất rõ ràng, Lý Tú Ninh biết nhị ca không đem chuyện này ra đùa giỡn, vậy thì chuyện này là thật. Như vậy thì chỉ có một khả năng, chính là Đan Uyển Tinh lấy được ở Lạc Dương.
Cho nên bọn họ tăng tốc độ, cuối cùng hôm nay đã đến thành Lạc Dương.
Hai người vào thành, liền đi đến hành quán của Lý Phiệt, chờ đợi kết quả điều tra của người khác là được.
Tần Nam Huyền và các nàng sau khi ăn trưa xong thì đang nghỉ ngơi ở hậu viện...
Tần Nam Huyền lại đang hưởng thụ Giang Ngọc Yến và Liên Tinh mát-xa.
Đột nhiên, Tần Nam Huyền chậm rãi mở mắt ra, ra hiệu cho hai người không cần xoa bóp nữa, bởi vì hắn cảm thấy có kh·á·c·h đến cửa hàng bình nhỏ.
Tần Nam Huyền chậm rãi đứng dậy, hướng đại sảnh đi đến.
Loan Loan cũng đi theo sau, muốn xem người khác sẽ mở được đồ tốt gì.
Lúc này Tống Viễn Kiều và những người khác đang đứng yên tĩnh trong cửa hàng bình nhỏ, chờ Tần Nam Huyền xuất hiện.
Nghe được tiếng động từ hậu viện truyền đến, ba người liền hướng phía cửa nhìn lại, thấy Tần Nam Huyền uể oải từ hậu viện đi ra.
"Đ·i·ế·m chủ!" Tống Viễn Kiều và những người khác vẻ mặt cung kính hướng về phía Tần Nam Huyền hành lễ.
"Ba vị đại hiệp, đã lâu không gặp."
Nghe Tần Nam Huyền nói, Trương Tùng Khê cười đáp: "Chủ yếu là Võ Đang Sơn dạo này có nhiều việc bận, nên trì hoãn chút thời gian mới đến được đây, mong đ·i·ế·m chủ thứ lỗi."
"Không sao không sao!" Tần Nam Huyền cười hiền hòa: "Việc chính sự của các ngươi quan trọng hơn."
Sau khi hàn huyên vài câu, Tống Viễn Kiều cung kính nói: "Đ·i·ế·m chủ, lần này đến đây, ngoài việc đến thăm đ·i·ế·m chủ, ba huynh đệ chúng ta còn muốn, mỗi người mở mười bình thường." Nói xong liền đưa ngân phiếu đã chuẩn bị từ trước ba ngàn lượng.
Tần Nam Huyền nhận lấy ngân phiếu, gật đầu cười: "Tốt, đi chọn bình đi."
Tống Viễn Kiều ba người liền đi đến trước kệ hàng, bắt đầu chọn bình.
Bên kia, ở ngoại ô thành Lạc Dương, Vương Thế Sung Dưỡng Trư Tràng.
Vương Thế Sung nhìn những con heo tai to mặt lớn trong chuồng, trên mặt hiện lên vẻ hài lòng, quay sang nói với thủ hạ: "Đám heo này đã có thể đưa lên thành Lạc Dương tiêu thụ được chưa?"
Tên thủ hạ gật đầu, cung kính trả lời: "Đại nhân, qua điều tra của thuộc hạ, hiện tại lượng t·h·ị·t h·e·o cung cấp đã hoàn toàn đáp ứng được nhu cầu tiêu thụ trên thành Lạc Dương."
PS: Cảm tạ chư vị xem quan đại đại đã tặng hoa tươi, vé tháng, đánh giá, đặt mua! ! . (?? ).
Bạn cần đăng nhập để bình luận