Tống Võ Mở Bình: Chúc Ngọc Nghiên Mở Ra Cơ Giáp

Chương 673: Hoa Nguyệt Nô Thiết Bình cô đại chiến Lưu Hỉ! ! Bao che khuyết điểm Yêu Nguyệt! ! (năm canh )

Loại đánh nhau này, động tĩnh tự nhiên cũng làm kinh động đến Hoa Nguyệt Nô và Thiết Bình Cô, hai người quản lý tiệm trang sức. Họ cau mày từ trong tiệm đi ra, nhìn về phía Lưu Hỉ và đồng bọn. Khi hai nàng bước ra, trên mặt Lưu Hỉ thoáng hiện vẻ kinh hãi, hai cô gái này dĩ nhiên đều là cao thủ tông sư cảnh giới. Hắn biết cửa hàng này do Yêu Nguyệt Liên Tinh mở, nói cách khác, hai người kia cũng là người của Di Hoa Cung. Trong lòng hắn nhất thời hiện lên vẻ kinh hoảng, phải biết rằng Di Hoa Cung trước giờ chỉ lộ ra hai cao thủ tông sư, vậy mà bây giờ lại đột nhiên xuất hiện thêm hai người, xem ra Di Hoa Cung này giấu diếm quá kỹ rồi! Lưu Hỉ lập tức vẻ mặt cảnh giác nhìn hai nữ tử, mang theo nụ cười giả tạo mở miệng: “Hai vị tiên tử, Đông Xưởng làm việc, cũng xin tạo điều kiện thuận lợi!”. Vốn dĩ hai người không có ý định xen vào việc của người khác, nhưng nghe thấy lời của Lưu Hỉ, đôi lông mày thanh tú nhíu càng chặt hơn, trên mặt hiện lên vẻ không vui. Đây là định dùng thế của Đông Xưởng để áp chế bọn họ sao? Nếu như lúc này mà không ra tay, chẳng phải sẽ thay mặt Di Hoa Cung bọn họ bày tỏ sự sợ hãi với Đông Xưởng? Hai người liếc mắt nhìn nhau, sau đó trực tiếp hóa thành hai đạo bóng trắng lao về phía Lưu Hỉ. Lưu Hỉ nhất thời nhíu mày, Di Hoa Cung này không sợ đắc tội với Đông Xưởng của bọn họ sao? Vậy mà lại dám ra tay với hắn. Bất quá, đối diện với hai người cao thủ tông sư sơ kỳ, hắn cũng không hề sợ hãi. Bàn tay hắn vung lên, đón lấy hai nàng. Thủ hạ của Lưu Hỉ cũng không như trong phim ảnh, cứ ngơ ngác đứng nhìn mà lao về phía Giang Ngọc Phượng đang bị thương. Giang Ngọc Phượng nhìn đám người Đông Xưởng xông về phía mình, trên mặt thoáng hiện tia tàn khốc, nhẹ giọng nói: “Song Thiên Thuộc Khiên, ta cự tuyệt!”. Cùng với tiếng nói của Giang Ngọc Phượng vừa dứt, khiên Thuấn Rikka trên đầu nàng tản ra một đạo quang mang màu cam, một kết giới che phủ lấy nàng. Một cỗ năng lượng đặc thù xuất hiện, thương thế trên người Giang Ngọc Phượng trực tiếp hồi phục, nhưng sắc mặt lại hơi tái nhợt, hiển nhiên là tiêu hao quá độ, nhưng còn có thể tiếp tục kiên trì. Đến khi thủ hạ của Lưu Hỉ công kích đến gần Giang Ngọc Phượng, nàng không lùi mà tiến, ngược lại là vung trường kiếm trong tay đón đánh. Dưới sự gia trì của Ngũ Tuyệt Thần Công, thủ hạ của Lưu Hỉ nhất thời không có cách nào hạ được Giang Ngọc Phượng. Bên kia, Lưu Hỉ và hai người chạm chưởng với nhau, cả ba đều lùi lại một bước. Lưu Hỉ thần tình trang nghiêm nhìn Hoa Nguyệt Nô và hai người chậm rãi mở miệng: “Hai vị, chúng ta không có ý đối địch với Di Hoa Cung, cũng xin hai vị dừng tay!”. Lưu Hỉ tự nhiên không sợ Hoa Nguyệt Nô và Thiết Bình Cô, nhưng hắn sợ Yêu Nguyệt! Hai đệ tử đã đạt đến cảnh giới tông sư, vậy thì Yêu Nguyệt chắc chắn không chỉ đơn giản là tông sư, rất có thể đã đột phá đến đại tông sư, nên hắn mới muốn dừng tay. Nhưng Hoa Nguyệt Nô và Thiết Bình Cô lại không hề để ý đến Lưu Hỉ, dần dần Lưu Hỉ cũng bốc hỏa, trên mặt hiện lên tia âm lãnh. Nội lực trong cơ thể bắt đầu vận chuyển theo một phương thức kỳ lạ, đó chính là Hấp Tinh Đại Pháp thành danh của hắn. Hoa Nguyệt Nô và Thiết Bình Cô cũng nhận ra sự khác thường, nên cũng vận chuyển Minh Ngọc Công của mình để đối kháng. Một bên là hấp thụ nội lực, một bên là phát ra nội lực bên trong, cũng hút lấy nội lực xung quanh, ba người cứ giằng co như vậy. Nhưng Minh Ngọc Công của Hoa Nguyệt Nô và Thiết Bình Cô hiển nhiên không thuần thục bằng Hấp Tinh Đại Pháp của Lưu Hỉ, dần dần Hoa Nguyệt Nô và các nàng phát hiện nội lực của mình đang chậm rãi bị Lưu Hỉ hấp thụ. Bên kia, Giang Ngọc Phượng cũng vì tiêu hao quá độ mà dần rơi vào thế hạ phong. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thất bại của Hoa Nguyệt Nô và các nàng đã là kết cục định trước. Trên mặt Lưu Hỉ cũng hiện lên vẻ đắc ý và hưng phấn, nếu hắn có thể hấp thụ hết nội lực của Hoa Nguyệt Nô và Thiết Bình Cô, nói không chừng còn có thể đột phá đến đỉnh phong Tông Sư, thậm chí còn có thể đột phá đến Đại Tông Sư cảnh giới. Giữa lúc hắn vẫn còn đang ảo tưởng, đột nhiên nhận thấy một cảm giác nguy cơ sinh tử bao trùm lấy mình, làm tim hắn đập loạn xạ. Lúc này không chút do dự, hắn trực tiếp thúc đẩy nội lực hất hai người ra ngoài, sau đó thi triển khinh công rời khỏi vị trí vừa đứng. Liền thấy một bóng người xuất hiện trước mặt Hoa Nguyệt Nô và Thiết Bình Cô. “Đại cung chủ!” Hoa Nguyệt Nô và Thiết Bình Cô vẻ mặt xấu hổ cúi chào Yêu Nguyệt. Yêu Nguyệt không để ý đến các nàng, chỉ nhàn nhạt nhìn Lưu Hỉ, giọng lạnh như băng: “Không biết hai vị đệ tử của ta đã trêu chọc Lưu công công ở chỗ nào?”. Đối diện người này, Yêu Nguyệt tự nhiên nhận ra, Lưu Hỉ đứng đầu Đông Xưởng. Sắc mặt Lưu Hỉ có chút khó coi, vì hắn đã đoán đúng, Yêu Nguyệt quả nhiên đã đạt đến cảnh giới Đại Tông Sư! Lưu Hỉ biến sắc, lập tức cười nói với Yêu Nguyệt: "Yêu Nguyệt cung chủ nói đùa, chúng ta làm gì có quyền giáo huấn các nàng chứ? Chỉ là hiểu lầm nhỏ, hai vị tiên tử cũng không nên truy cứu nữa." Tuy Lưu Hỉ không biết mình sai ở đâu, nhưng người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu. Bất quá, hắn đã đánh giá thấp tâm lý bao che khuyết điểm của Yêu Nguyệt, "Đó chỉ là hiểu lầm nhỏ thôi sao? Ngươi muốn hút cạn nội lực của họ. Như vậy chẳng phải là quá đáng rồi sao!". Yêu Nguyệt nói xong trực tiếp hung hăng ra tay về phía Lưu Hỉ, người khác lo lắng thế lực của Lưu Hỉ phía sau, nhưng Yêu Nguyệt không hề quan tâm, dù sao thực lực hiện giờ của nàng cũng chỉ kém Tào Chính Thuần một chút mà thôi. Đến lúc Tào Chính Thuần biết tin này, thực lực của nàng chắc chắn sẽ tăng lên, lúc đó cho dù ông ta có muốn gây phiền phức cho nàng cũng phải suy xét đến thực lực của mình. Thấy Yêu Nguyệt trực tiếp ra tay với mình, Lưu Hỉ nhất thời vẻ mặt ngưng trọng, chỉ có thể toàn lực vận chuyển Hấp Tinh Đại Pháp. Cảm nhận được Lưu Hỉ muốn hấp thụ nội lực của mình, khóe miệng Yêu Nguyệt nhếch lên nụ cười lạnh lùng, gia tăng DPS nội lực. Tức khắc, hai tay của Yêu Nguyệt liền phảng phất như hóa thành bảy, tám đôi tay, Lưu Hỉ chỉ cảm thấy trước mắt toàn là chưởng ảnh của Yêu Nguyệt, nhất thời khó có thể phân biệt thật giả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận