Tống Võ Mở Bình: Chúc Ngọc Nghiên Mở Ra Cơ Giáp

Chương 560: Võ Đang đám người giành cướp dược tề! ! Vương Thế Sung dự định! ! (canh hai )

Chương 560: Võ Đang đám người tranh giành dược tề! ! Vương Thế Sung dự định! ! (canh hai)
"Hô!" Ân Lê Đình hít sâu một hơi, bình phục tâm tình kích động trong lòng. Trong lòng hắn nghĩ rằng cuối cùng cũng có cơ hội có thể tiêu diệt Dương Tiêu. Bất quá, dựa vào thực lực của mình thì chắc chắn không thể thành công. Xem ra cần phải thuyết phục sư phụ mình đồng ý đi tấn công Quang Minh Đỉnh. Lúc này hắn cũng không biết chuyện tình cảm giữa Kỷ Hiểu Phù và Dương Tiêu là cả hai bên tự nguyện, còn tưởng rằng đúng như lời Diệt Tuyệt Sư Thái nói, nàng bị Dương Tiêu làm nhục.
Ân Lê Đình vung tay về phía hai cái bình cuối cùng đánh tới.
"Đùng đùng!"
Kèm theo hai tiếng bình vỡ tan, đồ vật bên trong rơi ra, lơ lửng giữa không trung. Một cái ống thủy tinh cỡ ngón tay và một hộp vuông trong suốt. Ân Lê Đình liếc nhìn hai thứ mình mở ra, hơi nhíu mày. Trong ống chứa một ít chất lỏng, còn trong hộp vuông lại chứa một ít chất liệu màu hồng không rõ, nhìn qua có chút giống bùn đất.
« Thuốc dưỡng tóc »: Đến từ một thế giới khoa học nào đó. Một nhà khoa học bị hói đầu đã nghiên cứu ra loại thuốc này để mọc tóc. Sau khi sử dụng, có thể mọc ra một mái tóc. Đáng tiếc, nhà khoa học này vì quá kích động mà bị bệnh tim đột phát, chết ngay lập tức, nên ông ta chưa kịp mọc tóc như mong muốn. Thuốc này chỉ đủ dùng cho một người.
« Đất dẻo cao su »: Đến từ một thế giới thực tại nào đó. Đây là một loại đất sét đồ chơi dành cho trẻ con, dễ làm và tiện lợi, có thể nặn thành bất kỳ hình dạng nào.
"Có đồ này cũng không tệ," "Là thứ ngươi hiện tại cần." Tần Nam Huyền thấy Ân Lê Đình mở ra được những món đồ này, nhất thời nhướng mày, khóe miệng nở nụ cười. Thứ này rất hợp với Ân Lê Đình bọn họ.
Nghe Tần Nam Huyền nói vậy, Ân Lê Đình nhất thời ngẩn người. Thứ mình cần nhất bây giờ? ! Sau đó hai mắt hắn sáng lên, vẻ mặt kích động nhìn Tần Nam Huyền, có chút nóng vội hỏi: "Điếm chủ, chẳng lẽ là..."
Tần Nam Huyền gật đầu nói: "Không sai, ống thuốc kia chứa chính là thuốc dưỡng tóc, thứ ngươi bây giờ rất cần."
Nghe Tần Nam Huyền nói, Trương Vô Kỵ, Du Đại Nham và Mạc Thanh Cốc đứng phía sau trong nháy mắt cũng lộ vẻ mặt kích động nhìn hắn.
"Lục sư đệ, tam sư huynh trước đây chưa từng mở miệng cầu xin ngươi," "Lần này ta muốn ngươi nhường nó cho ta."
"Lục sư huynh, lát nữa ngươi có thể chọn một món trong đồ ta mở được," "Để đổi với ngươi."
Trương Vô Kỵ thấy hai vị sư thúc lên tiếng, định mở miệng, cuối cùng chỉ thở dài, không nói gì. Bản thân hắn có rất nhiều đồ tốt, không cần tranh giành với mấy vị sư thúc những thứ này.
Ân Lê Đình nghe hai vị sư huynh nói vậy, lắc đầu từ chối: "Tam sư huynh, thất sư đệ, ta không thể đổi cho các ngươi," "Thứ này ta muốn dùng!"
Một bên, các cô gái lại lộ vẻ hiếu kỳ. Lúc trước họ đã nghe nói tóc của đám người Võ Đang đều rụng sạch, nhưng theo các nàng thấy, tuy tóc của họ có chút rối, nhưng thực sự trên đầu họ vẫn có tóc. Bây giờ nghe họ đều muốn thuốc dưỡng tóc, các nàng liền để ý kỹ một chút, phát hiện ra tóc trên đầu bọn họ không phải mọc thật mà là đồ giả đội lên.
Lúc này, Ân Lê Đình cũng không còn để ý sĩ diện hay không. Hắn cảm thấy nếu mang thuốc dưỡng tóc này về, chắc chắn sẽ bị Tứ ca lừa lấy. Vì vậy hắn liền tháo tóc giả xuống, để lộ cái đầu trọc lốc của mình, sau đó làm theo gợi ý của Tần Nam Huyền, đổ hết thuốc dưỡng tóc lên da đầu.
Loan Loan và những người khác nhìn thấy cảnh này đều cảm thấy buồn cười, nhưng ngại Trương Tam Phong ở đây nên cố nhịn, vai không ngừng run rẩy. May mắn thay, sự chú ý của mọi người phái Võ Đang đều bị Ân Lê Đình thu hút. Rồi sau đó, trong ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, họ thấy tóc trên đầu Ân Lê Đình chậm rãi mọc ra, dài tới vai thì dừng lại.
Ba người phái Võ Đang nhìn Ân Lê Đình với ánh mắt ước ao không hề che giấu. Ân Lê Đình vuốt mái tóc trên đầu, nước mắt kích động suýt rơi. Cuối cùng cũng mọc tóc rồi. Trước đây, khi tóc họ rụng, không phải họ chưa từng tìm cách để tóc mọc lại, thậm chí còn đi tìm danh y, nhưng đều vô ích. Tóc hoàn toàn không thể mọc lại được. Sau này tuy đội tóc giả, nhưng dù sao tóc giả không phải tóc thật, mỗi ngày rửa mặt chải đầu rất phiền phức, lâu ngày còn trở nên khô héo và mất đi độ bóng.
Nhìn thấy cảnh tượng này, trong mắt Vương Thế Sung lóe lên một tia sáng. Trong lòng hắn đột nhiên nảy ra một ý định. Phải biết rằng Linh Lung Kiều vừa rồi đã mở được một bình nước mọc tóc, đủ cho nhiều người dùng. Nghĩ đến đây, Vương Thế Sung liền đi đến chỗ Linh Lung Kiều, thì thầm gì đó với nàng. Linh Lung Kiều vui vẻ gật đầu đồng ý. Không kể nàng vốn là thuộc hạ của Vương Thế Sung, chỉ là việc Vương Thế Sung đưa bọn họ đến nơi này đã là quá đủ. Dù Vương Thế Sung muốn nàng đưa tất cả mọi thứ, nàng cũng không hề oán hận.
Bất quá, Vương Thế Sung cũng không vội mở miệng, dù sao bọn họ hiện tại còn chưa mở hết các bình. Biết đâu chút nữa bọn họ lại mở ra được đồ vật có thể giúp mọc tóc, lúc đó đồ của mình tặng sẽ trở nên dư thừa. Đợi đến khi họ không mở được đồ có tác dụng mọc tóc, lúc đó mình tặng quà sẽ có ý nghĩa như "tuyết trung tống thán", càng tăng thêm thiện cảm của phái Võ Đang đối với mình.
Tần Nam Huyền tiếp tục nói: "Cái đó là đất dẻo cao su, đồ chơi trẻ con thích nghịch." Nghe nói là đồ chơi trẻ con thích nghịch, Ân Lê Đình mất hẳn hứng thú, trực tiếp cất chung với những thứ khác, rồi nhường vị trí cho Mạc Thanh Cốc mở bình.
Tần Nam Huyền phẩy tay, đưa chiếc bình Mạc Thanh Cốc đã chọn từ trên kệ xuống bàn mở bình. Khi chiếc bình rơi xuống bàn một cách vững vàng, Mạc Thanh Cốc liền vung tay về phía bình đánh tới.
"Đùng đùng!"
Mạc Thanh Cốc một lần đánh vỡ hai chiếc bình. Đồ vật bên trong rơi ra, lơ lửng giữa không trung.
Bạn cần đăng nhập để bình luận