Tống Võ Mở Bình: Chúc Ngọc Nghiên Mở Ra Cơ Giáp

Chương 596: So với gương đồng thứ càng tốt! ! Vinh Phượng Tường: Bái kiến tiền bối! ! (ba canh )

Chương 596: So với gương đồng còn tốt hơn! ! Vinh Phượng Tường: Bái kiến tiền bối! ! (ba canh ) Đông Tương Ngọc nhìn cái gương lớn bằng bàn tay này, trên mặt lộ ra một tia kinh ngạc. Đây là lần đầu nàng nhìn thấy chiếc gương rõ như thế. Không khỏi tò mò hỏi Tần Nam Huyền: "Điếm chủ, đây là gương sao?" Cũng không trách nàng không dám khẳng định, các nàng hiện giờ cơ bản đều dùng gương đồng, chưa từng thấy gương nào như thế này.
《Gương to》: Đến từ một thế giới hiện thực nào đó, dùng để soi toàn thân, thuận tiện trang điểm, có thể đứng hoặc treo trên tường.
Tần Nam Huyền liếc nhìn món đồ Đông Tương Ngọc vừa mở, gật đầu, thản nhiên nói: "Không sai, đây chính là gương, gọi là gương to, có thể soi rõ toàn bộ thân hình của ngươi."
Nghe Tần Nam Huyền nói, Đông Tương Ngọc có chút hiếu kỳ cầm gương lên, nhất thời gương trong tay nàng lớn ra, trở về hình dạng ban đầu.
"A..." Đông Tương Ngọc nhìn chính mình trong gương, phát ra tiếng kinh ngạc tán thán. Đây là lần đầu tiên nàng thấy rõ mặt mình như vậy.
Người Đồng Phúc Khách Sạn thấy vậy cũng xúm lại, đám người Tiểu Điếm cũng dưới sự dẫn dắt của Loan Loan và Hoàng Dung kéo đến. Trước đó các nàng đã thấy trong phòng của Phó Quân Du chiếc bao con nhộng vạn năng, chỉ là không lớn như vậy mà thôi.
Người Đồng Phúc Khách Sạn lần đầu tiên nhìn thấy chiếc gương thần kỳ như vậy. Lý Đại Chủy khi thấy một người mập mạp trong gương thì kinh ngạc hỏi: "Người mập trong này không phải là ta chứ!" Lập tức khiến mọi người Đồng Phúc Khách Sạn nhìn hắn, đồng thanh nói: "Không phải ngươi thì còn ai ?!" Lý Đại Chủy lập tức bực bội đi đến một góc vẽ vòng tròn.
Mộ Dung Phục cũng muốn xem, nhưng phát hiện gương đã bị bao vây kín mít, bọn họ căn bản không thể chen vào.
"Điếm chủ, các nàng vây ở đó làm gì vậy? !" Lúc này Vệ Trinh Trinh cùng A Chu A Bích thu dọn phòng xong, đi tới đại sảnh, nhìn Loan Loan đang tụm lại một chỗ, vẻ mặt tò mò hỏi Tần Nam Huyền.
"Công tử!" A Chu A Bích đi đến bên cạnh Tần Nam Huyền cung kính hành lễ.
Tần Nam Huyền khoát tay ý bảo các nàng không cần đa lễ, rồi từ từ nói: "Đông chưởng quỹ vừa mở ra một cái gương lớn, các nàng hiện đang xem đấy!"
Nghe Tần Nam Huyền nói, Vệ Trinh Trinh nở nụ cười ấm áp: "Đi thôi, chúng ta cũng đi xem!" Nói xong kéo A Chu A Bích có chút câu nệ đến gần cái gương.
Bên kia, ngoài đường phố, bên ngoài Tiểu Điếm.
Vinh Phượng Tường đang dẫn theo một đám thủ hạ kéo một chiếc xe ngựa về phía Tiểu Điếm. Trong xe ngựa không có người mà là từng rương châu báu, đây là lễ vật Vinh Phượng Tường chuẩn bị cho Tần Nam Huyền. Vinh Phượng Tường nghĩ giờ này Tiểu Điếm chắc không còn ai, nên hắn mới chọn lúc này đến, để thuận tiện trao đổi với Tần Nam Huyền. Nhưng lát nữa hắn sẽ biết suy nghĩ của mình ngây thơ thế nào.
Xe ngựa dừng trước Tiểu Điếm, Vinh Phượng Tường nói với thủ hạ: "Ngươi về đi, chuyện ở đây không được để lộ nửa lời, nếu không..."
Thủ hạ của Vinh Phượng Tường vội vàng gật đầu, hắn biết nếu mình gật chậm, có lẽ sau này mình không còn cần đến đầu nữa! Sau đó Vinh Phượng Tường phẩy tay cho hắn đi, thấy hắn đã đi xa rồi mới bê từng rương trong xe xuống, chỉnh sửa y phục rồi đi vào Tiểu Điếm.
"Hội trưởng Lạc Dương thương hội, Vinh Phượng Tường đến bái kiến... Tiền bối!"
Vinh Phượng Tường nói được nửa câu thì thấy hơn hai mươi người trong Tiểu Điếm đều nhìn hắn, bình thường dẫn dắt hàng trăm hàng nghìn người cũng không làm Vinh Phượng Tường căng thẳng, lúc này lại có chút run.
Loan Loan và Bạch Thanh Nhi đang đứng gần gương, thấy Vinh Phượng Tường xuất hiện ở đây liền nhướng mày, xem ra hắn cũng đã điều tra ra tin tức về Tiểu Điếm.
Vinh Phượng Tường nhìn bên ngoài thì là hội trưởng Lạc Dương thương hội, thực chất ngầm là người của Âm Quỳ Phái, sau lưng cũng là người của Thánh Môn lục đạo, là truyền nhân chi nhánh Lão Quân Quan, vì thờ phụng Thải Bổ Chi Thuật nên bị Đạo Giáo chính thống bài xích, từ đó gia nhập Thánh Môn lục đạo... Chúc Ngọc Nghiên biết hắn không trung thành với Âm Quỳ Phái, nên không báo với Loan Loan về chuyện của hắn và Thượng Quan Long, nhưng nàng cũng biết dựa vào khả năng điều tra của bọn họ thì chắc chắn có thể tìm ra chỗ này, chỉ là không ngờ lại nhanh như vậy. Nhưng lúc này hai bên đều vờ như không quen biết, dù sao thân phận của Vinh Phượng Tường vẫn chưa bị bại lộ.
Nghe Vinh Phượng Tường nói, mọi người trong Tiểu Điếm đều tò mò đánh giá hắn. Tần Nam Huyền cũng kinh ngạc nhìn hắn, chậm rãi nói: "Vinh hội trưởng, không biết vị tiền bối mà ngươi muốn bái kiến là ai vậy ?!"
Vinh Phượng Tường cung kính nhìn Tần Nam Huyền nói: "Tiền bối đừng nói đùa với vãn bối, ở đây trừ ngài ra, còn ai dám nhận hai chữ tiền bối ?!"
Tần Nam Huyền nghe vậy thì bật cười, lắc đầu: "Ngươi nghĩ sai rồi, ta không phải tiền bối cao nhân gì cả! Ta chỉ là một thương nhân của Tiểu Điếm thôi!"
Nghe Tần Nam Huyền nói, Vinh Phượng Tường chỉ có thể cười trừ, đùa gì vậy, mọi người đều có tu vi, chỉ có mình ngươi là không có. Bản thân mình Tiên Thiên Cảnh Giới đỉnh cao 5.3 tu vi, chỉ có hai tình huống không thể nhìn thấu, một là người thường không có chút tu vi nào, hai là người có tu vi cao thâm đến mức hắn không thể dò xét được. Lần trước từng chứng kiến Tần Nam Huyền ra tay, Vinh Phượng Tường đương nhiên sẽ không cho rằng Tần Nam Huyền thuộc loại thứ nhất.
Vinh Phượng Tường mở một rương trước mặt, vẻ mặt cung kính nói: "Đây là chút lòng thành của ta, mong tiền bối nhận cho!"
Tần Nam Huyền xua tay: "Ngươi cứ gọi ta là điếm chủ là được, vô công bất thụ lộc, mấy thứ này ngươi thu lại đi."
Vinh Phượng Tường không hổ là hội trưởng Lạc Dương thương hội, bị Tần Nam Huyền từ chối, mặt không đổi sắc, ngay lập tức nghĩ ra một ý khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận