Tống Võ Mở Bình: Chúc Ngọc Nghiên Mở Ra Cơ Giáp

Chương 571: Mộ Dung Phục: Ta đường đường Tiên Ti mộ dung thị, ngươi để cho ta học đè chân ? ! Có hiệu quả đặc biệt nhẫn! ! (ba canh )

"Chương 571: Mộ Dung Phục: Ta đường đường Tiên Ti Mộ Dung Thị, ngươi để cho ta học đè chân?! Có hiệu quả đặc biệt đấy nhé! (ba canh) Mộ Dung Phục hướng về phía Bao Bất Đồng mở miệng nói: “Đã như vậy, Bao Tam Ca liền làm phiền ngươi đi thử một chút a!” Vô luận thật hay giả, hắn đường đường Yến Quốc Tiên Ti Mộ Dung Thị, làm sao có thể đi học tập những thứ của hạ nhân kia. Bao Bất Đồng nghe được lời này của Mộ Dung Phục, nhất thời cũng là khẽ cau mày một cái, chính mình chỉ là một thư sinh, làm sao có thể đi học loại công việc của hạ nhân này chứ! Bất quá ngại vì là phân phó của Mộ Dung Phục, cũng chỉ có thể lựa chọn nghe theo, chuẩn bị tiến lên hấp thu quả cầu ánh sáng màu trắng. “Quả cầu loại đồ đạc này người khác không cách nào hấp thu, chỉ có chính mình bản thân sử dụng!” Lúc này Tần Nam Huyền lời nói khoan thai từ một bên truyền tới. Bao Bất Đồng trên mặt hiện lên vẻ vui mừng, nhìn Mộ Dung Phục mở miệng nói: “công tử, vậy thì ta cũng không có biện pháp.” “—— ba” Mộ Dung Phục hướng phía Tần Nam Huyền nhìn lại, phát hiện thần sắc của hắn cũng không phải giống như là nói giỡn, lúc này nhíu mày một cái, cuối cùng vẫn lựa chọn hấp thu, dù sao chính mình cũng sẽ không để bị người đấm bóp, chỉ cần chuyện này không ai nói ra ngoài thì tốt rồi. Mộ Dung Phục vẻ mặt không tình nguyện, bắt đầu hấp thu quả cầu ánh sáng màu trắng trước mặt, kèm theo quả cầu ánh sáng màu trắng dung nhập vào trong não bộ của hắn, trong đầu hiện lên một bóng người hướng dẫn người khác đè chân, làm sao cho người ta đè chân mới có thể thả lỏng, làm thế nào mới có thể khiến người ta cảm thấy thoải mái. Sau khi hấp thu xong, biểu tình trên mặt Mộ Dung Phục có chút cổ quái, vật này rất thần kỳ, dĩ nhiên thực sự có thể trực tiếp đem kinh nghiệm của người khác rót vào trong đầu mình, làm cho hắn trực tiếp có thêm hơn mười năm kinh nghiệm đè chân, nhưng là vì sao kinh nghiệm này lại là đè chân a! Đến chưởng pháp, hoặc là chỉ pháp kinh nghiệm cũng được mà! Bất quá Mộ Dung Phục cũng có thể xác định, Tần Nam Huyền nói nơi này là cơ duyên của hắn thật không sai, nếu có thể mở ra được vài thứ kia mà Tần Nam Huyền nói, chính mình còn lo gì đại nghiệp không thành. Sau đó vui mừng hướng về phía hai món đồ còn lại nhìn lại. Chỉ thấy cái đồ chơi nhung nhung kia là một con Ô Quy, chỉ bất quá vì sao trên người toàn màu xanh lá cây chứ?! Hơn nữa trên lưng còn có một miếng vải màu xanh lá cây. «Rùa lông xanh»: Đến từ một thế giới hiện thực nào đó, luôn luôn có một số người có yêu thích đặc thù, thích trở thành khổ chủ! Rùa lông xanh sẽ chỉ ở thời điểm nó nên xuất hiện, mới xuất hiện ở trước mặt người cần nó. «Lệnh truy nã»: Đến từ lệnh truy nã của Đại Minh Vương Triều, treo thưởng yêu râu xanh Điền Bá Quang một trăm lượng tiền, nếu như ngươi thiếu tiền thì có thể đi tìm di vật của Điền Bá Quang để nhận thưởng. Tần Nam Huyền nhìn Mộ Dung Phục mở ra hai món đồ khác, trong mắt hiện lên vẻ cổ quái, cái rùa lông xanh này chẳng phải là đang ám chỉ Mộ Dung Phục sao? Tần Nam Huyền sau đó đem ý niệm này ném ra ngoài não bộ, lạnh nhạt mở miệng nói: “Đây là một con búp bê gọi là rùa lông xanh!” Mộ Dung Phục đánh giá con rùa lông xanh trong tay, gật đầu, tên này ngược lại là rất phù hợp với hình tượng của hắn. Chất lượng con búp bê này cũng thật không tệ. “Đây là một tấm lệnh truy nã, nếu như ngươi thiếu tiền thì có thể đi bắt người này.” Nghe được lời nói của Tần Nam Huyền, Mộ Dung Phục không chút suy nghĩ liền trực tiếp dùng nội lực chấn vỡ lệnh truy nã, đùa gì thế, chính mình lại biết thiếu tiền à?! Sau đó Mộ Dung Phục vung tay hướng về phía bình thứ tư. “Ba!” Kèm theo tiếng bình vỡ tan, một loạt vật tỏa ánh sáng lung linh rơi ra, nổi lơ lửng giữa không trung. Mộ Dung Phục nhìn đồ vật đang tản ra ánh sáng nhàn nhạt này, trong mắt lóe lên một tia thần sắc không xác định, vật này có chút giống như yêu dụ, thế nhưng chưa thấy qua yêu dụ nào lại có thể sáng lên như này cả! Mà lại còn có màu sắc cực kỳ diễm lệ, đủ mọi màu sắc. Mộ Dung Phục nhìn Tần Nam Huyền cung kính dò hỏi: “Tần công tử, đây là yêu dụ?!” Bất quá lúc này Mộ Dung Phục cũng biết trong bình quả thực có những vật phẩm thần kỳ này, cho nên đối với thái độ chờ đợi Tần Nam Huyền cũng biến thành cung kính. «Mảnh vỡ thi hương ma dụ»: Đến từ một thế giới trộm mộ nào đó, sinh trưởng ở giữa cổ mộ, có thể dùng thi thể không mục nát đồng thời phát ra hương thơm thấm vào ruột gan, ngửi thấy loại mùi thơm này sẽ khiến người ta sinh ảo giác tự giết lẫn nhau, bảo tồn có tác dụng trong thời gian hạn định cực kỳ dài. Nghe được Mộ Dung Phục hỏi, Tần Nam Huyền nhìn thoáng qua những món đồ mà hắn mở ra, gật đầu, từ từ mở miệng nói: “Đây là một loại đồ vật gọi là thi hương ma dụ...” “Hương vị của nó có thể làm người ta sản sinh ảo giác.” Mộ Dung Phục nhìn thi hương ma dụ đang trôi nổi giữa không trung, trên mặt hiện lên một tia thần sắc kinh ngạc, không nghĩ tới yêu dụ này dĩ nhiên có thể làm người ta sinh ảo giác, sau đó trên mặt lại hiện lên thần sắc khó khăn. Nếu như vật này sẽ cho người ta sinh ảo giác, vậy thì mình làm sao có thể cầm nó lên được! Tần Nam Huyền nhìn thấu sự nghi ngờ của hắn, mở miệng giải thích: “Bên ngoài được bao phủ bởi một lớp màng giữ tươi, có thể cắt đứt nó tản mát ra mùi hương,” Cho nên bây giờ cũng không có hương vị làm người ta sinh ảo giác truyền ra!” Nghe được lời này của Tần Nam Huyền xong, Mộ Dung Phục mới thở phào một hơi, đưa tay cầm nó xuống cất xong. Mộ Dung Phục lúc này mới vung tay hướng phía cái bình thứ năm. “Ba!” Kèm theo một tiếng vang nhỏ, bình vỡ vụn, một chiếc nhẫn rơi ra, trôi lơ lửng giữa không trung. Mộ Dung Phục nhìn chiếc nhẫn trước mặt, nhất thời nhíu mày một cái, tuy là chiếc nhẫn này tạo hình tinh xảo đặc biệt, nhìn có vẻ có giá trị không nhỏ, nhưng mình không thiếu tiền, thứ mình cần chính là những đồ có thể nâng cao thực lực. «Nhẫn đồng bọn»: Đến từ một đạo cụ thần kỳ của thế giới lạp A nào đó, đem loại nhẫn này đeo vào ngón tay, sau đó chỉ cần nắm tay lại, thì sẽ có một chùm sáng từ trong giới chỉ phát ra, chỉ cần bị chùm sáng này soi vào, vô luận là ai, trong vòng mười lăm phút sẽ trở thành đồng bọn của ngươi. Vượt qua cảnh giới Phá Toái Hư Không vô hiệu. Tần Nam Huyền liếc nhìn chiếc nhẫn, nhíu mày, chậm rãi mở miệng nói: “Chiếc nhẫn này cũng không tệ lắm!” Nghe được lời nói của Tần Nam Huyền, Mộ Dung Phục vẻ mặt không hiểu mở miệng dò hỏi: “Tần công tử, đây chẳng phải chỉ là một chiếc nhẫn sao? Cái này thì có gì tốt chứ?!” Tần Nam Huyền liếc hắn một cái, khoan thai hồi đáp: “Là nhẫn không sai,” nhưng chiếc nhẫn này có hiệu quả đặc biệt rất không tệ.” PS: Cảm tạ Y Nhân bắt đầu vì ta say đại ca đã khen thưởng!!!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận