Tống Võ Mở Bình: Chúc Ngọc Nghiên Mở Ra Cơ Giáp

Chương 40: Mở ra vật còn sống, ngay cả mình đều có thể lái ra (canh hai )

Chương 40: Mở ra vật sống, ngay cả mình cũng có thể lái ra (canh hai) Dù sao hiện tại đã biết cái giang hồ này không có nơi nào thích hợp để trồng trọt loại Tiên Đậu này, hoàn cảnh không phù hợp. Phải biết rằng lúc đó Thần Mèo Karin một năm cũng không đào tạo ra được mấy viên Tiên Đậu. Loại Tiên Đậu này lúc mới thu hoạch thì nhìn như rất nhiều, đếm từng vò một, nhưng đến phía sau, cung không đủ cầu, hầu như không có cơ hội xuất hiện. Có thể thấy được việc bồi dưỡng Tiên Đậu không hề dễ dàng. Mặc dù chưa từng gặp qua Đại Hoàn Đan của Thiếu Lâm Tự, nhưng Tần Nam Huyền cảm thấy Đại Hoàn Đan vẫn kém hơn Tiên Đậu.
Nghe Tần Nam Huyền trả lời, Đổng Thục Ny có chút thất vọng: “Thật là đáng tiếc, vậy mà không có biện pháp trồng trọt.” Những người còn lại cũng theo bản năng thở dài, đều có vẻ hơi thất vọng. Nếu có thể, Trương Tam Phong đều muốn đợi khi bọn họ trồng ra rồi, mình cũng sẽ đi xin một ít hạt giống, trồng ở Võ Đang. Dù sao trên người có một vật như vậy, thì tương đương với có một kỹ năng bảo toàn tính mạng.
"Đúng rồi, Tiên Đậu còn có một khuyết điểm, đó là không thể chữa trị tật bệnh." Tần Nam Huyền đột nhiên nghĩ tới trước kia Kakarot cũng là vì bệnh tim mà qua đời, Tiên Đậu cũng vô phương trị liệu. Người trong võ lâm giang hồ thân thể đều tương đối cường tráng, trong tình huống bình thường sẽ không sinh bệnh. Cho dù có bị ốm, chỉ cần không phải là bệnh tật, nội lực đều có thể chữa được. Nhưng nếu như một ngày sinh bệnh tật, nội lực sẽ không có tác dụng, lúc đó sẽ giống như người bình thường phải chịu đau ốm giày vò. Điều này dẫn đến rất nhiều danh y trên giang hồ đều kết hợp nội lực cùng y thuật, có thể chữa được phần lớn bệnh tật. Nếu chỉ có thể chữa trị cho người bình thường, thì không được xem là một danh y.
Trong chốn giang hồ vẫn lưu truyền một quy định ngầm, đó là không được trêu vào những lang trung. Bởi vì không ai có thể đảm bảo mình sẽ không đột nhiên bị bệnh tật, nên trong tình huống có đường lui, không ai muốn đi trêu chọc lang trung. Đương nhiên, nếu ngươi tự tìm chết thì đừng trách người khác. Thực ra điều này không xem là khuyết điểm, Đại Hoàn Đan cũng không thể chữa trị tật bệnh. So sánh mà nói, tác dụng của Tiên Đậu thật sự cao hơn Đại Hoàn Đan.
"Bất kể nói thế nào, con gái ngươi cũng kiếm lời lớn rồi, trước tiên cứ cất nó vào đã." Vương Thế Sung lập tức lấy từ trong tay áo ra một cái bình đựng đan dược. Đem Tiểu Hoàn Đan trước đây xem là trân bảo lấy ra ngoài. Đúng là Tiểu Hoàn Đan làm sao xứng với cái bình này được chứ. Đổng Thục Ny nhận lấy cái bình, cẩn thận cho Tiên Đậu vào. Nàng cũng biết Tiên Đậu là một bảo vật, thứ bảo vệ tính mạng này đương nhiên phải cẩn thận đối đãi. Mười hai hoàng kim mà có được bảo vật này, đơn giản là kiếm lời lớn. Nếu như món đồ này mà đem ra giang hồ, đừng nói mười hai hoàng kim, cho dù là trăm lượng hoặc ngàn lượng hoàng kim cũng có người muốn cướp lấy mua. Chứ không phải là không có ai mua mà là không thể mua được. Sau khi cất kỹ mấy viên Tiên Đậu xong, Đổng Thục Ny lúc này mới nhìn kỹ những vật khác, hiểu được phương pháp sử dụng xong, liền thu chúng vào. Ánh mắt nàng nhìn về phía cái bình cuối cùng, vì có thể mở ra nhiều thứ tốt như vậy, nàng đã thấy mãn nguyện rồi. Với cái bình cuối cùng, dù có mở ra thứ gì đi chăng nữa, nàng đều cảm thấy chuyến đi này vô cùng đáng giá. Không nghĩ ngợi thêm gì nữa, đưa tay trực tiếp đập vỡ cái bình cuối cùng.
"Ba!" Theo tiếng bình vỡ, một con mèo nhỏ từ trong bình rơi ra, lơ lửng giữa không trung. Con mèo nhỏ toàn thân màu đen, chỉ có móng của nó là màu trắng, hai mắt lại là một mắt màu vàng, một mắt màu xanh biếc, nhìn rất ngốc nghếch, đáng yêu và xinh xắn.
“Đạp Tuyết Tầm Mai!” Đổng Thục Ny có chút kinh ngạc nhìn con mèo này. Đây chính là một giống mèo siêu hiếm có a. Đổng Thục Ny vốn rất thích loại động vật nhỏ đáng yêu này, bây giờ thấy con mèo nhỏ này lập tức cảm thấy tim mình như muốn tan chảy.
Tần Nam Huyền cũng khẽ mỉm cười, trước đây vẫn muốn nuôi một con mèo mắt uyên ương như vậy. Nhưng vì vấn đề giá cả nên cuối cùng đã bỏ qua, không ngờ bây giờ lại có cơ hội nuôi nó.
«Sư Tử Miêu» đến từ một thế giới thực tại nào đó, mèo con chỉ khoảng ba tháng tuổi, tính cách ôn hòa, thích quấn người, khá trầm tính, vô cùng thông minh, chỉ hơi lười biếng, Lô Miêu sẽ nhớ để người nuôi cảm nhận được niềm vui không tưởng tượng được. Đạp Tuyết Tầm Mai trong thời cổ đại mang ý nghĩa Đạp Tuyết Tầm Mai Phúc Vận tới, có vận may chiếu rọi, là một loại mèo tường thụy. Mọi người đều bị vẻ ngoài đáng yêu mê người của con mèo nhỏ mê hoặc.
"Trong bình này, ngay cả vật sống cũng có thể mở ra sao?" Trương Tam Phong là người tỉnh táo lại trước nhất, vẻ mặt kinh hãi nhìn Tần Nam Huyền. Phải biết rằng trước đó bọn họ mở ra đều là vật chết, họ đều cho rằng trong bình chỉ có thể mở ra vật chết. Nhưng bây giờ lại mở ra vật sống, thì giá trị của bình sẽ lại tăng lên. Dù sao vật sống không chỉ có mèo nhỏ, còn có những sinh vật khác. Nghe Trương Tam Phong nói, Vương Thế Sung cũng đã kịp phản ứng, có thể mở ra vật sống, cũng có nghĩa là có thể mở ra chiến mã! Trước đó việc bàn bạc làm ăn với Phi Mã Mục Trường vẫn chưa thành công, nếu như trong bình có thể mở ra một đàn ngựa thì căn bản là không cần phải hợp tác với Phi Mã Mục Trường nữa. Tiết kiệm được một khoản chi phí lớn, nghĩ đến đây Vương Thế Sung trong mắt lóe lên tia nóng rực.
"Điếm chủ, cái bình này có thể mở ra vật sống, có phải là có thể mở ra những loại vật sống khác không, ví dụ như chiến mã chẳng hạn?" Vương Thế Sung có chút khẩn trương quay đầu, nhìn về phía Tần Nam Huyền, muốn xác minh phỏng đoán của mình.
“Đương nhiên có thể.” Tần Nam Huyền khẳng định gật đầu: “Không chỉ động vật, mà ngay cả người cũng có thể mở ra, thậm chí là chính mình.” Nghe Tần Nam Huyền nói, tất cả mọi người ở đó đều ngơ ngác, trợn mắt nhìn hắn. Vừa nãy có nghe lầm không, điếm chủ nói người cũng có thể mở ra từ trong bình? “Cái này... không thể nào!” Tất cả mọi người đều không thể chấp nhận được việc trong cái bình này lại có thể mở ra được người sống. Đến cả Trương Tam Phong, người vốn tiếp thu những điều mới lạ rất nhanh, cũng cảm thấy có chút khó tin. Chỉ một hũ sành tầm ba bốn mươi cm như vậy, làm sao có thể chứa một người? “Không đúng không đúng!” “Thật sự có khả năng!” Trương Tam Phong lắc đầu. Hắn chợt nhớ ra lúc trước mình mở ra thanh đao võ sĩ nhỏ bằng bàn tay cũng có thể biến thành dài hơn một thước. Nếu có thể mở ra người thì cũng có đạo lý tương tự. Nói cách khác, cái bình của điếm chủ có khi lại giống với pháp thuật của thần tiên được miêu tả trong tiểu thuyết! Trương Tam Phong càng thêm tin rằng Tần Nam Huyền nhất định là tiên nhân trên trời xuống đây ban cho bọn họ cơ duyên.
Đổng Thục Ny không suy nghĩ nhiều như vậy, trực tiếp ôm Sư Tử Miêu vào trong lòng, đặt nó vào chỗ Bạch Tuyết ấm áp của mình. Tần Nam Huyền nhìn một cái, đúng là rất đáng yêu.
Trương Vô Kỵ nhờ sự giúp đỡ của Trương Tam Phong đã luyện hóa hàn độc trong cơ thể, chuyển hóa nó thành nội lực của mình. Cảnh giới cũng từ tam lưu tăng lên nhị lưu sơ kỳ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận