Tống Võ Mở Bình: Chúc Ngọc Nghiên Mở Ra Cơ Giáp

Chương 1105: Dài tôm hùm kìm Quái Ngư! ! ! Chúc Vô Song khiếp sợ! ! ! (canh một )

Chương 1105: Dài tôm hùm càng Quái Ngư! ! ! Chúc Vô Song kh·i·ế·p sợ! ! ! (canh một ) Thấy Phó Quân Tường cái dạng không muốn buông tay kia, Phó Quân Sước có chút buồn cười nhìn nàng, tức giận nói: "Chờ lát nữa trồng xong, ngươi muốn ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu."
"Thật hả ? !" Nghe Phó Quân Sước nói xong, mắt Phó Quân Tường sáng rực lên ngay.
"Ta muốn ăn bao nhiêu cũng được sao? !"
"Đúng vậy, ngươi muốn ăn bao nhiêu cũng được, nhưng mà một lần chỉ được ăn tối đa ba quả."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Phó Quân Tường xụ xuống, có chút không phục lẩm bẩm: "Rõ ràng bảo người ta ăn thoải mái, lại còn quy định số lượng, thật là quá đáng ghê tởm."
Phó Quân Sước không để ý sự oán trách của nàng, mà là đi về phía hậu viện, chuẩn bị trồng dâu tây tự nhiên xuống.
Phó Quân Tường thấy sư tỷ không để ý mình, bèn quay sang làm mặt quỷ với sư tỷ rồi tiếp tục mở bình.
Bực bội vung tay về phía cái bình thứ tám.
"Ba!"
Tiếng bình vỡ vang lên, một cái thùng gỗ rơi ra, lơ lửng giữa không trung.
"Di!?"
"Chỉ là mở ra một cái thùng gỗ thôi sao? !" Phó Quân Tường thấy cái thùng gỗ lơ lửng giữa không trung thì thoáng thất vọng, xem ra cái chum này chắc là một thùng gỗ vô dụng rồi.
Nhưng nàng lại không thấy đồ bên trong thùng.
《 Tôm hùm ngư mầm non 》: Đến từ một thế giới mỹ thực nào đó, một loại tôm cá tươi sinh sống ở sông ngòi, hồ, ao đầm các nơi. Trên thân mang tôm hùm càng, hình thể to lớn vô cùng. Tuy thịt cá không mấy đặc sắc, cũng chỉ nhỉnh hơn thịt cá thường một chút, nhưng phần thịt càng tôm hùm thì ngon không thua gì các món hải sản cao cấp.
"Không chỉ là một cái thùng không đâu, bên trong đựng một loại mỹ thực đấy."
Nghe Tần Nam Huyền nói trong thùng là một loại mỹ thực, Phó Quân Tường nhất thời khó hiểu nhìn Tần Nam Huyền.
Tần Nam Huyền tiếp tục giới thiệu: "Trong thùng này chứa một loại gọi là tôm hùm ngư mầm non, là một loại thức ăn vô cùng ngon."
"Tôm hùm ngư? !"
Đừng nói là Phó Quân Tường, mà ngay cả Hoàng Dung và Vệ Trinh Trinh thường xuyên nấu cơm cũng ngơ ngác nhìn Tần Nam Huyền. Tôm hùm, cá thì các nàng nghe qua, nhưng chưa từng nghe cái gì gọi là tôm hùm ngư bao giờ.
Phó Quân Tường tò mò cầm thùng gỗ xuống xem con tôm hùm ngư chủ quán nói.
"Cá gì mà lạ vậy trời! !"
Nghe Phó Quân Tường kinh hô, mọi người cũng vây lại xem, ai nấy đều kinh ngạc. Chỉ là vì con cá trước mắt hình thù quá kỳ lạ. Không chỉ có thân cá, còn có một đôi càng giống tôm hùm. Thảo nào chủ quán vừa nói đây là tôm hùm ngư, ngược lại hình dạng của nó cũng không có gì khác biệt.
"Chủ quán, vừa nãy ngươi nói con cá này chỉ là cá bột? !"
Thấy Tần Nam Huyền gật đầu, Hoàng Dung kinh ngạc vô cùng, vì con cá trước mắt cũng to gần bằng con cá bình thường mà các nàng vẫn ăn. Vậy mà chủ quán lại nói đây chỉ là cá bột. Điều này làm nàng có chút khó hình dung được rốt cuộc con cá này lớn đến cỡ nào.
Phó Quân Tường xem chuyện này như xem điều lạ, hiểu rồi thì cũng mất hứng thú với con tôm hùm ngư này, đưa luôn cho Vệ Trinh Trinh.
"Trinh Trinh tỷ tỷ, tỷ xem rồi làm gì thì làm nha!"
Vệ Trinh Trinh cười tươi gật đầu, sau đó cầm thùng gỗ đi về hậu viện, định thả vào trong hồ.
Vừa đúng lúc chạm mặt Phó Quân Sước đang cầm giỏ dâu tây tự nhiên đi ra.
Đám dâu tây này đều dùng nước ấm tưới cho mau chín.
"Trinh Trinh, cái này là cái gì thế ? !"
"Cái này là loại cá mới Quân Tường vừa mở được, gọi là tôm hùm ngư, ta định thả vào hồ ở hậu viện nuôi, xem lúc đó có sinh sôi nảy nở ra nhiều không."
Phó Quân Sước tò mò nhìn thoáng qua, trong mắt lộ vẻ kinh ngạc, nàng cũng lần đầu thấy loại cá thần kỳ này.
"Lát nữa cất xong rồi, ra ăn dâu tây tự nhiên nha."
"Vâng!"
Vệ Trinh Trinh cười gật đầu, nhận lời mời của Phó Quân Sước, rồi cầm thùng đi về phía hậu viện. Phó Quân Sước thì mang giỏ trái cây đến trước mặt mọi người.
"Tỷ tỷ, nhanh cho muội nếm thử xem dâu tây tự nhiên này có ngon không."
Thấy tỷ tỷ cầm dâu tây tự nhiên tới, Phó Quân Tường hai mắt sáng rực, ngay cả việc mở bình cũng không thèm để ý nữa, vội vàng chạy tới bên Phó Quân Sước, lấy hai quả, nhưng làm Phó Quân Sước thấy kinh ngạc là, nàng không ăn luôn mà lại vui vẻ chạy tới đưa cho Tần Nam Huyền.
"Ca ca chủ quán, cái này cho ngươi ăn nè."
"Được!"
Tần Nam Huyền ôn nhu cười nhận lấy.
"Ừm, cũng không tệ lắm!" Tần Nam Huyền hai mắt sáng lên, trái cây này mùi vị cũng không tệ lắm, hơn hẳn đám quả thông thường không ngon chút nào kia.
"Ha ha ha..."
Nghe Tần Nam Huyền khen, Phó Quân Tường không nhịn được mà cười ngây ngô, sau đó cũng nếm thử dâu tây tự nhiên này.
Phó Quân Sước lại vẫy tay đưa hết số dâu tây tự nhiên còn lại, chia cho mọi người trong tiểu điếm.
"Chủ quán, ta tới mở bình đây."
Phó Quân Sước đang định ăn trái cây thì đột nhiên có một giọng nói vang lên, thì ra là Chúc Vô Song hôm qua chỉ mới mở được một cái bình.
"Đương nhiên được, nhưng ngươi phải đợi bọn họ mở xong ba bình rồi mới đến lượt ngươi."
Tần Nam Huyền gật đầu, cười nhẹ trả lời nàng.
Chúc Vô Song đương nhiên không có ý kiến gì, dù sao có thể mở bình ở tiểu điếm này đã là chuyện vô cùng may mắn rồi.
Thấy Chúc Vô Song, Phó Quân Sước đưa mắt hỏi Tần Nam Huyền, được Tần Nam Huyền đồng ý, nàng liền đưa cho Chúc Vô Song một quả dâu tây tự nhiên.
"Nếm thử đi, trái cây tươi đấy."
Chúc Vô Song không hề khách khí, nhận lấy cắn một miếng. Nàng chỉ cảm thấy trái cây này ngọt hơn các loại trái cây khác rất nhiều. Nhưng sau khi ăn xong, nàng cảm giác được một luồng khí khác lạ truyền tới từ cơ thể, nàng vậy mà cảm giác được cảnh giới của mình giống như đột phá bích lũy yếu đi rất nhiều, sắc mặt nàng kinh hãi, giọng nói có chút run rẩy: "Cái này, trái cây này..."
PS: Cảm tạ chư vị xem quan đại đại hoa tươi, vé tháng, đánh giá, đặt! ! ! (? ω` ? ) Cảm tạ Y Nhân bắt đầu vì ta say đại ca đã khen thưởng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận