Tống Võ Mở Bình: Chúc Ngọc Nghiên Mở Ra Cơ Giáp

Chương 915: Trở thành cùng Đường Dần một dạng Họa Sư! ! Lữ Tú Tài: Ta để cho ngươi nói cái gì, ngươi mới có thể nói cái gì! ! (canh hai )

Chương 915: Trở thành Họa Sư giống Đường Dần! ! Lữ Tú Tài: Ta bảo ngươi nói gì, ngươi mới được nói cái đó! ! (canh hai)
Điều này còn chưa phải là chuyện khiến hắn k·i·n·h h·ãi nhất, điều làm Lữ Tú Tài kh·iếp sợ hơn là, đám đạo tặc này đã không còn mấy khi c·ướp b·óc, mà bắt đầu trồng trọt! Không sai, chính là trồng trọt! Bọn sơn tặc này đã thay đổi tất cả, không chỉ một sơn trại mà rất nhiều sơn trại đều như thế, khiến Lữ Tú Tài hoài nghi những tin đồn mình nghe trước đây có phải đều là giả không. Cái gì mà sơn tặc hung ác, g·i·ết người không ghê tay, hắn thấy đám sơn tặc này cũng không khác gì dân thường.
Chỉ cần bán viên bảo thạch này đi, đến lúc đó đừng nói là mở bình, đến lúc đó nhà ở cũng có thể mua được. Còn về việc rời khỏi Đồng Phúc Kh·á·c·h Sạn, Lữ Tú Tài lại không hề có ý định đó, vì hắn biết nếu không phải Đông Tương Ngọc dẫn mình tới đây thì có lẽ cả đời này hắn cũng không thể có kỳ ngộ như vậy. Đừng nói trở thành đại hiệp được mọi người kính ngưỡng, ngay cả việc muốn t·h·i đậu một cái công danh lợi lộc cũng khó. Huống chi còn là Đông Tương Ngọc bỏ tiền cho mình đi mở bình, vì vậy 937 hắn rất cảm kích Đông Tương Ngọc. Ngoại trừ việc thay nàng đi tìm c·hết, những chuyện còn lại chỉ cần làm được, hắn sẽ cố hết sức làm.
Lữ Tú Tài ổn định lại tâm thần, không suy nghĩ miên man nữa, đưa tay cầm viên đá quý màu đỏ xuống, sau đó cẩn thận cất đi, dù sao đây là bảo bối liên quan tới việc sau này mình có thể mở bình hay không, đương nhiên phải cất giữ cẩn thận. Lữ Tú Tài trấn tĩnh lại nội tâm k·í·c·h đ·ộ·n·g, vung tay về phía bình thứ sáu đ·á·n·h.
"Ba!"
Một tiếng vang nhỏ, bình vỡ vụn, một tấm thẻ rơi ra, lơ lửng giữa không tr·u·ng. Lữ Tú Tài thấy mình mở được thẻ, nhất thời lộ vẻ vui mừng, mong đợi nhìn Tần Nam Huyền: "Đ·i·ế·m chủ, thẻ này là thẻ trải nghiệm học Bá sao?!"
Hắn vừa nghe được hiệu quả của thẻ trải nghiệm học Bá, hắn cũng muốn mở được một thẻ như vậy. Còn về việc đổi cho Mạc Tiểu Bối, có thể Mạc Tiểu Bối sẽ đồng ý, nhưng Đông Tương Ngọc chắc chắn sẽ không đồng ý. Vì thế khi thấy Mạc Tiểu Bối mở được thẻ đó, hắn chỉ hơi ước ao chứ không hề bảo cô ấy cho mình hay tự lấy đồ ra đổi.
« Thẻ trải nghiệm Họa Sư cấp tông sư »: Đến từ một thế giới nào đó không xác định, một thẻ trải nghiệm của họa sĩ tông sư, sau khi sử dụng, ngươi có thể thể hiện hết thảy những gì ngươi thấy một cách rất s·ố·n·g động trên giấy vẽ. Thời gian kéo dài một giờ.
Nghe Lữ Tú Tài hỏi, Tần Nam Huyền nhìn thẻ bài hắn mở được rồi lắc đầu, chậm rãi nói: "Đây không phải là thẻ trải nghiệm học Bá."
"Đây là thẻ trải nghiệm Họa Sư cấp tông sư, sau khi dùng ngươi sẽ có được kỹ năng hội họa cấp tông sư, bất kỳ thứ gì ngươi đều có thể hiện ra một cách rất s·ố·n·g động trên giấy, duy trì trong một canh giờ."
Nghe Tần Nam Huyền nói thẻ này không phải thẻ trải nghiệm học Bá mà mình muốn, trên mặt Lữ Tú Tài lộ ra chút thất vọng, nhưng khi nghe nói thẻ bài này là thẻ trải nghiệm Họa Sư cấp tông sư, trên mặt lại hiện lên nụ cười vui mừng. Thẻ này cũng không tệ, dù kỹ năng vẽ của mình không tệ, nhưng sau khi trải nghiệm kỹ năng Họa Sư cấp tông sư này, mình sẽ nhanh chóng đột p·h·á cảnh giới trước mắt, đến lúc đó có khi mình còn có thể trở thành đại sư nổi danh ngang Đường Dần.
Nghĩ đến đây, Lữ Tú Tài không nhịn được cười, vui vẻ cất thẻ bài đi, sau đó vung tay về phía bình thứ bảy đ·á·n·h.
"Ba!"
Cùng với tiếng bình vỡ tan, một cây bút và một khối vật hình vuông rơi ra, lơ lửng giữa không trung.
"Đây là một cây bút? !" Lữ Tú Tài tò mò đ·á·n·h giá cái đồ vật hình thù q·u·á·i ·d·ị trước mặt, cái bút này có hai đầu bút lông, hơn nữa phần đầu lại không có chỗ chấm mực, cái đồ vật hình vuông kia nhìn qua lại có chút giống bánh ngọt, chẳng lẽ đây là dụng cụ ăn mà không phải là bút? !
Lữ Tú Tài nhất thời không hiểu nhìn Tần Nam Huyền.
« Bút Mark c·ấ·m ngữ »: Đến từ một thế giới Doraemon nào đó, một loại bút đạo cụ thần kỳ, chỉ cần ngươi vẽ ký hiệu lên trên sách vở, thì từ đó sẽ bị c·ấ·m chỉ sử dụng, ai nói từ đó sẽ bị sét đ·á·n·h nhẹ, nhưng chỉ gây ra v·ết t·hương nhẹ, chứ không bị thương nặng, cần dùng cục tẩy nhẹ nhàng lau đi thì có thể giải trừ cấm ngữ. Vật phẩm này sau khi rơi xuống sẽ tự động t·r·ó·i c·h·ặt người sử dụng.
Tần Nam Huyền liếc qua đồ vật Lữ Tú Tài mở được rồi chậm rãi nói: "Vật này gọi là bút Mark c·ấ·m ngữ, bên cạnh là cục tẩy."
"Chỉ cần ngươi không muốn nghe từ ngữ nào, ngươi có thể dùng cây bút này vẽ lên sách vở, như vậy ai nói ra từ đó đều sẽ bị lôi đ·á·n·h."
"Cục tẩy này có thể xóa từ đã bị gạch, sau khi lau, từ đó mới có thể nói lại bình thường."
Nghe Tần Nam Huyền nói xong, mọi người đều lộ vẻ kh·iếp sợ, tác dụng của vật này thật là quá khủng k·h·i·ế·p đi, vậy chẳng phải Lữ Tú Tài muốn cho họ nói cái gì thì được nói cái đó, không muốn cho họ nói cái gì thì không được nói hay sao!
Đặc biệt là Quách Phù Dung nghe xong lời Tần Nam Huyền nói, sắc mặt ngay lập tức đen sầm. Phải biết từ khi cô mở được Luận Ngữ, mỗi ngày ở Đồng Phúc Kh·á·c·h Sạn đều lải nhải, Lữ Tú Tài đã sớm không nhịn được, nhưng vì đánh không lại cô ta nên tức mà không dám nói, giờ có cơ hội, chắc chắn hắn sẽ nhắm vào cô ta.
Quả nhiên, Lữ Tú Tài nghe vậy liền lấy bút Mark cấm ngữ và cục tẩy cất đi. Hắn không lo Quách Phù Dung sẽ đến cướp đồ này, dù sao người bị làm phiền không chỉ có mình hắn, ngay cả chưởng quỹ cũng không sợ người khác làm phiền. Hơn nữa, đ·i·ế·m chủ vừa nãy cũng nói vật này đã được gán với người dùng, cho dù cô ta c·ướp đi cũng không thể dùng được. Bọn họ chỉ nghĩ làm cho Quách Phù Dung không còn chi, hồ, giả, dã, lại không nghĩ rằng lần này suýt nữa thì dẫn tới thiên hạ đại loạn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận