Tống Võ Mở Bình: Chúc Ngọc Nghiên Mở Ra Cơ Giáp

Chương 848: Làm cho chúng nữ phẫn nộ sự tình! ! ! Phù tang đột kích! ! (năm canh )

Chương 848: Chuyện khiến các nàng phẫn nộ! ! ! Phù Tang tập kích! ! (Canh năm)
Tình huống quỷ dị như vậy, khiến Vân Trung Hạc sợ đến trên mặt lộ vẻ bối rối, vội vàng thúc giục toàn thân nội lực.
"Ba ba ba! ! !"
Nhất thời những sợi dây nhỏ vô hình trên người đều bị đánh văng ra, bất quá thân thể hắn cũng bị cứa rách một ít vết máu, Vân Trung Hạc cũng không kịp tận hưởng, lúc này theo hướng mà mình nhớ được, toàn lực thi triển khinh công rời đi.
Không gặp phải bất kỳ trở ngại nào, Vân Trung Hạc rời khỏi đoàn sương mù quỷ dị này. Cũng không kịp tìm kiếm thú vui gì, vội vàng chạy về phía Đoàn Dự Khánh.
Ẩn nấp trong sương mù, Chung Linh nhìn Vân Trung Hạc sau khi rời đi, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Lúc này sắc mặt nàng có chút tái nhợt, hiển nhiên là vừa mới sử dụng năng lực quá độ, thể lực có chút không theo kịp, nếu như thể lực có thể đuổi kịp, thì Vân Trung Hạc vừa nãy đã bị nàng khống chế tự sát, biến thành một cái xác chết.
Xác định Vân Trung Hạc đã rời đi, Chung Linh mới đi theo hướng ngược lại để rời khỏi, sau khi Chung Linh rời đi, sương mù mới từ từ tan biến....
Bên kia, Đoàn Dự Khánh phát hiện Vân Trung Hạc vừa đi không lâu đã quay trở lại, trên người còn mang một thân máu me be bét, cau mày quan tâm hỏi: "Lão tứ, ngươi xảy ra chuyện gì?"
Đoàn Dự Khánh phát hiện trên người hắn mặc dù có thương thế, nhưng cũng không nghiêm trọng, chỉ là dáng vẻ trông hơi dọa người.
"Haizz, đừng nói nữa."
Vân Trung Hạc vẻ mặt buồn bực thở dài nói: "Vừa thấy một cô nương, vốn là định tìm chút niềm vui, kết quả không ngờ mình thành ra thế này."
Đoàn Dự Khánh nghe Vân Trung Hạc nói vậy, biết hắn đã đá phải thiết bản, chỉ cười khẽ một tiếng không nói gì. Chỉ tiếp tục hướng phía Vạn Kiếp Cốc tiếp tục đi.
Bên kia, thành Lạc Dương, cửa hàng nhỏ.
Lam Phượng Hoàng cười tươi nhìn Tần Nam Huyền: "Điếm chủ, ta muốn đi tìm Nhậm đại tiểu thư trước, chờ xác định nàng không sao đã, ta sẽ trở về tìm ngươi."
Tần Nam Huyền gật đầu, cười nói: "Được, cẩn thận đó."
"Hi hi!"
Lam Phượng Hoàng nghe vậy, đi tới bên người Tần Nam Huyền, cười tủm tỉm nói: "Yên tâm, ta sẽ cẩn thận."
Nói xong liền nhân lúc Tần Nam Huyền không để ý, hôn lên má Tần Nam Huyền một cái, sau đó xoay người rời đi.
Sư Phi Huyên đứng bên cạnh chứng kiến một màn trước mắt này, không biết vì sao cảm thấy trong lòng mình có chút khó chịu.
Đám người vừa mới chuẩn bị đi nghỉ ngơi, liền thấy một bóng người xuất hiện ở trước cửa tiệm nhỏ, hiển nhiên lại là một khách nhân tới mở bình. Nhưng khi nhìn thấy người tới thì mọi người sắc mặt trở nên cổ quái, đồng loạt trừng mắt nhìn về phía Nhạc Bất Quần, cái loại cặn bã giết vợ chứng đạo lại vẫn dám xuất hiện ở đây! ! !
Yêu Nguyệt càng lộ vẻ mặt sát khí nhìn Nhạc Bất Quần, nếu không phải ở tiệm nhỏ thì nàng đã động thủ diệt trừ Nhạc Bất Quần rồi.
Nhạc Linh San và Ninh Trung Tắc sắc mặt hai người thay đổi lớn, mặt tái nhợt nhìn người trước mắt, chính là chưởng môn phái Hoa Sơn Nhạc Bất Quần.
"Ngươi còn dám tới đây! ! !"
Trong mắt Ninh Trung Tắc lóe lên vẻ tức giận, thôi động nội lực, thân hình bay lên, một chưởng đánh về phía Nhạc Bất Quần.
Tần Nam Huyền vừa động tâm niệm, đã khống chế Ninh Trung Tắc trở lại bên cạnh Nhạc Linh San, ôn nhu mở miệng nói: "Ninh nữ hiệp, tiệm nhỏ có quy tắc riêng, không cho phép động thủ với người khác."
"Trinh Trinh, con đưa Ninh nữ hiệp và San Nhi ra hậu viện trước đi."
Nghe Tần Nam Huyền phân phó, Vệ Trinh Trinh đi tới trước mặt Ninh Trung Tắc và Nhạc Linh San, đưa các nàng ra sau viện.
Ninh Trung Tắc vẻ mặt phẫn nộ nhìn Nhạc Bất Quần, lại phát hiện trong mắt của hắn không hề có một chút bi thương, hoặc là hối hận, thậm chí cả vẻ áy náy cũng không có, cứ như hai người bọn họ tựa như người xa lạ vậy. Nhất thời khiến lòng nàng như tro tàn, cả người đều trở nên hụt hẫng.
Nhạc Linh San cũng ánh mắt phức tạp nhìn Nhạc Bất Quần, không nói một lời theo Vệ Trinh Trinh ra hậu viện.
"Đa tạ điếm chủ xuất thủ tương trợ."
Nhạc Bất Quần vẻ mặt cung kính hướng về phía Tần Nam Huyền cảm tạ, thản nhiên đối mặt với Yêu Nguyệt và những người khác trừng mắt nhìn, trên mặt không hề có biểu hiện gì khác thường, bởi vì hắn biết ở bên trong tiệm nhỏ, mình là an toàn nhất.
"Nhạc chưởng môn, hôm nay đến đây có việc gì không?"
Nghe Tần Nam Huyền hỏi, Nhạc Bất Quần cung kính mở miệng: "Điếm chủ, ta lần này tới là để mở bình tử."
Nhạc Bất Quần vừa nói xong, lấy ra một ngàn lượng ngân phiếu đưa về phía Tần Nam Huyền.
Tần Nam Huyền nhận lấy ngân phiếu, gật đầu: "Đi chọn bình đi."
Nhạc Bất Quần lúc này mới đi tới trước giá hàng bắt đầu chọn bình....
Bên kia, hải vực.
Một chiếc thuyền hàng không lớn, lúc này đang chậm rãi đi về phía Lạc Dương.
"Cẩu Nhật quân, ngươi xác định chúng ta muốn đi Lạc Dương sao? !"
Trên boong thuyền, một người mặc đồ da thú cùng quần ống rộng, buộc một mái tóc ngắn nam tử, vẻ mặt có chút ngưng trọng nhìn người bên cạnh hỏi.
"Ừ."
Người được gọi là Cẩu Nhật kia gật đầu, khe khẽ nói: "Sinh Quân, lương thực trên đảo của chúng ta đã không đủ vượt qua mùa đông này, chúng ta phải đi kiếm một ít lương thực mới được."
"Nhưng là tại sao chúng ta lại phải đi đường vòng xa như vậy đến thành Lạc Dương chứ? !"
Người được gọi là Sinh Quân này, trên mặt hiện lên vẻ không hiểu, bọn họ từ vùng duyên hải Giang Chiết đi lên bờ, so với nơi này gần hơn rất nhiều, hắn không hiểu tại sao phải đi đường vòng xa xôi như vậy đến Lạc Dương.
Cẩu Nhật quân trên mặt nở nụ cười tự tin: "Trung Nguyên có một câu ngạn ngữ rất hay, gọi là đánh bất ngờ, bọn họ làm sao có thể nghĩ rằng chúng ta sẽ tới Lạc Dương cướp lương thực."
Sinh Quân lộ vẻ mặt bừng tỉnh, vẻ mặt kính phục nhìn Cẩu Nhật quân: "Không hổ là ngươi, Cẩu Nhật quân, Phù Tang chúng ta có ngươi, thật là phúc cho chúng ta."
Tiếp đó hai người liếc mắt nhìn nhau, trên boong thuyền cất tiếng cười to....
Bên kia, tiệm nhỏ, Nhạc Bất Quần nhìn thoáng qua trước mặt mình, bày biện chỉnh tề những chiếc bình, phất tay đánh về phía chiếc bình thứ nhất.
"Ba!"
Kèm theo tiếng bình vỡ vang lên, một quả cầu ánh sáng màu xám rơi ra, nổi lơ lửng giữa không trung.
Bạn cần đăng nhập để bình luận