Tống Võ Mở Bình: Chúc Ngọc Nghiên Mở Ra Cơ Giáp

Chương 506: Nhạc Bất Quần: Phục sinh Lệnh Hồ Xung lại giết một lần ? Ý kiến hay; tái hiện Ác Ma trái cây (ba canh )

Chương 506: Nhạc Bất Quần: Phục sinh Lệnh Hồ Xung rồi lại g·i·ế·t một lần? Ý kiến hay; tái hiện Trái Ác Quỷ (ba canh)
Coi như là Nhạc Linh San ở tr·ê·n t·h·i·ê·n thật, cũng đã nh·ậ·n ra Nhạc Bất Quần không t·h·í·c·h hợp, vẻ mặt nghi hoặc nhìn Nhạc Bất Quần: "Cha, người làm sao vậy, chẳng lẽ người không muốn đại sư huynh bọn họ sống lại sao?"
Nghe được lời này của Nhạc Linh San, Nhạc Bất Quần hơi biến sắc mặt, hắn đương nhiên không muốn Lệnh Hồ Xung s·ố·n·g lại, cái tên Lệnh Hồ Xung này đã g·i·ế·t, chẳng lẽ để cho hắn s·ố·n·g lại rồi lại g·i·ế·t thêm một lần sao? Lại g·i·ế·t thêm một lần!
Trong đầu Nhạc Bất Quần một đạo linh quang hiện lên, không sai, hắn có thể phục sinh Lệnh Hồ Xung rồi g·i·ế·t thêm một lần mà! Nói như vậy, sự tuyệt tình tuyệt nghĩa của mình cũng có thể đạt tới mức cực hạn, nói không chừng đến lúc đó tu luyện ra được công pháp sẽ vượt xa môn công pháp của người sáng tạo.
Nghĩ tới đây, trong lòng Nhạc Bất Quần hừng hực, trên mặt nhưng trong nháy mắt ngụy trang thành dáng vẻ đau khổ nói: "Dĩ nhiên là muốn chứ, bất quá con hỏi nhiều như vậy cũng không có ích gì, mấu chốt là cái Long Châu này con vừa mới cũng nghe thấy đ·i·ế·m chủ nói rồi, 'Muốn thu thập bảy viên 25 mới có tác dụng!'". "Bây giờ con chỉ có một viên, hỏi nhiều như vậy cũng không có tác dụng!" "Còn không bằng tranh thủ thời gian mở bình t·ử, nói không chừng có thể mở ra phục sinh sư huynh của con."
Những lời này của Nhạc Bất Quần nói ngược lại là chân tâm thật ý, ngay cả Ninh Tr·u·ng Tắc đều cho là hắn quay đầu là bờ. Còn như có thật lòng hay không thật lòng muốn cho Lệnh Hồ Xung sống lại, cũng chỉ có một mình hắn biết.
Nhạc Linh San nghe cha mình nói, suy nghĩ một chút cũng đúng, lúc này gật đầu, cất Long Châu xong, lúc này mới phất tay hướng tới cái bình thứ chín đánh tới. "Ba!" Kèm th·e·o tiếng bình tan vỡ vang lên, một cái đồ vật lớn cỡ quả đấm rơi xuống, lơ lửng giữa không tr·u·ng.
« Dao cạo râu Kha Phi »: Đến từ một thế giới hiện thực nào đó, dụng cụ cạo râu của nam t·ử.
Tần Nam Huyền liếc nhìn đồ vật Nhạc Linh San vừa mở ra xong, thong thả mở miệng nói: "Đây là d·a·o cạo râu, có thể dùng để cạo râu."
Nghe Tần Nam Huyền nói xong, Nhạc Linh San nhìn Tần Nam Huyền một cái, lại nhìn phụ thân mình một cái, sau đó đưa tay nhặt d·a·o cạo râu lên, ngay khi Nhạc Bất Quần vẻ mặt vui mừng, cho rằng con gái muốn đưa cho mình thì không ngờ nàng trực tiếp đưa d·a·o cạo râu cho Tần Nam Huyền.
"Đ·i·ế·m chủ, cái này tặng cho người đi!" Nói xong không cho Tần Nam Huyền từ chối, nhét vào tay của hắn.
Tần Nam Huyền có chút dở k·h·ó·c dở cười, bất quá cũng không từ chối Nhạc Linh San mà là nhận lấy. Một bên Nhạc Bất Quần lại có vẻ mặt hơi x·ấ·u hổ, trong lòng đối với con gái mình có chút bất mãn, lại không phải nghĩ đến mình trước. Bất quá, hắn cũng không dám bất mãn với Tần Nam Huyền, chỉ có thể đem tâm tình bất mãn này đặt lên người con gái của mình.
Nhạc Linh San nhìn Tần Nam Huyền nhận lấy quà của mình, lộ ra nụ cười ngây thơ, nhưng không biết hành động của nàng đã khiến cha mình bất mãn!
Nhạc Linh San nhìn cái bình cuối cùng ở trước mắt mình, nhắm mắt lại cầu nguyện hết các vị thần phật mà nàng biết. Lúc này mới phất tay hướng cái bình cuối cùng đánh tới.
"Ba!" Cùng với một tiếng vang nhỏ, bình bị Nhạc Linh San đánh vỡ, một trái cây hình dáng cổ quái rơi ra ngoài, lơ lửng giữa không tr·u·ng.
"Dĩ nhiên là Trái Ác Quỷ, vận khí của Nhạc Linh San này cũng tốt quá đi!" "Đúng rồi, ta muốn mở một quả Trái Ác Quỷ mà đến bây giờ vẫn không mở ra được."
Loan Loan và Bạch Thanh Nhi khi thấy trái cây q·u·á·i ·d·ị này, kinh ngạc đứng bên cạnh xì xào bàn tán, Loan Loan ném ánh mắt hâm mộ về phía Nhạc Linh San, tiếp đó lúc nói chuyện, cố ý tăng âm lượng, sợ Tần Nam Huyền không nghe thấy.
Không ngờ, Tần Nam Huyền căn bản không để ý tới nàng, nhất thời Loan Loan vẻ mặt tức giận nhìn hắn!
Nhạc Linh San nghe hai người Loan Loan và Bạch Thanh Nhi nói chuyện, có thể nghe ra Trái Ác Quỷ trước mắt, tuyệt đối là một thứ tốt, nhưng nhìn hình dáng q·u·á·i·d·ị đặc biệt của trái cây trước mắt, Nhạc Linh San thực sự khó mà liên tưởng nó là bảo bối. Chỉ có thể vẻ mặt không hiểu nhìn Tần Nam Huyền: "Đ·i·ế·m chủ, Trái Ác Quỷ này là cái gì?"
« Trái Tuyết Tuyết »: Đến từ một thế giới hàng hải, Trái Ác Quỷ hệ tự nhiên, được mệnh danh là báu vật trên biển, hóa thân của Hải Chi Ác Ma, sau khi ăn có thể ban cho năng lực vô cùng cường đại, có thể biến bất kỳ bộ phận nào của cơ thể thành hình dáng tuyết, đồng thời có thể gây ra tuyết rơi trong phạm vi nhất định, miễn dịch c·ô·ng kích vật lý và c·ô·ng kích không mang tính khí phách, cho dù bị c·ô·ng kích vật lý thuần túy đánh tan cơ thể cũng có thể trong nháy mắt dùng tuyết tạo lại. Khi khai phá đến cảnh giới tối cao có thể sử dụng năng lực của trái cây để cải biến môi trường, làm cho thời tiết biến thành bão tuyết.
Nghe Nhạc Linh San hỏi, Tần Nam Huyền nhìn trái cây mà nàng mở được, chậm rãi mở miệng nói: "Trái Ác Quỷ có thể cho con năng lực đặc thù, đây là Trái Tuyết Tuyết." Sau đó, đơn giản giới t·h·iệu năng lực của trái cây này.
Nghe xong lời của Tần Nam Huyền, cả nhà Nhạc Bất Quần đều vẻ mặt k·i·n·h h·ã·i nhìn trái cây hình dáng q·u·á·i·d·ị trước mắt, bọn họ không nghe nhầm chứ, ăn trái cây này lại có thể trực tiếp khiến người ta biến thành tuyết? Điều này làm cho tam quan của bọn họ có chút sụp đổ, có thể biến thành tuyết, vậy thì có còn là người không?
Nhạc Linh San nôn nóng muốn thử, nhìn Tần Nam Huyền hỏi: "Đ·i·ế·m chủ, Trái Ác Quỷ này muốn sử dụng thế nào ạ?" Nói rồi, cầm Trái Ác Quỷ trong tay, chờ đợi nhìn Tần Nam Huyền.
"Chỉ cần ăn một miếng là được, bất quá mùi vị..." Tần Nam Huyền chưa kịp nói hết câu, liền thấy Nhạc Linh San trực tiếp một ngụm nuốt Trái Ác Quỷ, nhất thời khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng trực tiếp nhíu lại thành quả mướp đắng, quá khó ăn, cả đời này chưa từng ăn qua thứ gì khó ăn như vậy, nhưng nghĩ đến Tần Nam Huyền nói, phải ăn cái đầu tiên mới có tác dụng, lúc này vẻ mặt đớn đau nuốt mấy miếng, khóe mắt mơ hồ có nước mắt.
Được thôi! Có người ăn trái cây không cần bóc vỏ. Tần Nam Huyền thấy thần sắc đau khổ của nàng, trên mặt hiện lên một chút bất đắc dĩ, tại sao các nàng lại không thể nghe mình nói hết lời chứ!
"Đ·i·ế·m chủ, Trái Ác Quỷ này quả nhiên danh bất hư truyền, ta chưa bao giờ ăn món gì khó ăn như vậy cả." Một lát sau, Nhạc Linh San rốt cuộc tỉnh lại, vẻ mặt đau khổ nhìn Tần Nam Huyền.
Tần Nam Huyền bất đắc dĩ nhìn nàng: "Ai bảo con không nghe ta nói hết chứ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận