Tống Võ Mở Bình: Chúc Ngọc Nghiên Mở Ra Cơ Giáp

Chương 920: Quý tộc mới có thể uống thủy! ! Quách Phù Dung: Điếm chủ, có thể hay không... (canh một )

"Điếm chủ, cái chất lỏng này bên trong là thứ gì vậy?!" Quách Phù Dung vẫn giữ nguyên thói quen tốt, không hiểu thì hỏi.
«Nước khoáng»: Đến từ một thế giới hiện thực nào đó, chất liệu đặc chế làm đồ uống, chủ yếu là để thượng cống cho giới quý tộc cấp cao sử dụng. Mùi vị so với các loại nước khoáng khác tốt hơn không ít.
Nghe Quách Phù Dung hỏi, Tần Nam Huyền liền quay chai về phía nàng xem một chút, khẽ nói: "Trong bình này toàn là nước khoáng." "Thực ra, toàn bộ máy bán nước tự động không dây kia, bên trong cũng có bán thứ này, chỉ là cái này cao cấp hơn một chút."
Nghe Tần Nam Huyền nói, trên mặt Quách Phù Dung lập tức hiện lên vẻ nghi hoặc. Nước khoáng?! Đó là cái gì vậy?!
Thấy vẻ mặt nghi ngờ của Quách Phù Dung, Tần Nam Huyền chậm rãi nói: "Nước khoáng chính là nước suối chứa nhiều khoáng chất." "Còn khoáng chất là gì thì để khi nào rảnh ta sẽ giải thích cho ngươi, cái này giải thích rất phức tạp."
Nghe Tần Nam Huyền nói, Quách Phù Dung nửa hiểu nửa không gật đầu. Nàng hiểu đại khái là nước suối này mình có thể uống được, tốt cho cơ thể là được. Còn lại thì nàng cũng không hiểu nổi, nên lười nghĩ.
Quách Phù Dung cầm chai nước khoáng xuống, mở ra uống một ngụm, phát hiện nó thực sự có chút khác với nước bình thường mình hay uống, nhưng khác ở chỗ nào thì nàng lại không nói ra được, có lẽ là do có cái khoáng chất mà điếm chủ nói. Sau đó, Quách Phù Dung để chai nước khoáng sang một bên, rồi nhìn đến cái bình cuối cùng, trong lòng có chút lo lắng.
Tuy những thứ này khui ra đều không tệ, nhưng không có thứ nào khắc chế được bút cấm ngữ Mark của Lữ Tú Tài. Dù đối với mình sẽ không gây ra tổn thương quá lớn, nhưng sau này mình nói chuyện sẽ không còn tự do. Nếu như mình không mở ra được thứ tốt nào thì sau này sẽ bị người khác quản chế.
Quách Phù Dung bình tĩnh lại rồi vung tay đánh về phía cái bình cuối cùng. "Ba!" Cùng với tiếng bình vỡ, một chiếc hộp nhỏ rơi ra, lơ lửng giữa không trung. Quách Phù Dung hiếu kỳ quan sát chiếc hộp nhỏ do mình mở ra, thấy thứ bên trong, nàng khẽ nhíu mày. Ngoài chất lỏng trong suốt ra còn có một lớp đồ vật rất mỏng, giống như con ngươi màu đen.
"Điếm chủ, đây là cái gì vậy?!"
«Kính áp tròng màu đen»: Đến từ một thế giới hiện thực nào đó, dùng để trang trí và thay đổi màu sắc giác mạc. Bên trên kính áp tròng được tô màu để trang điểm, làm đẹp cho đôi mắt.
Nghe Quách Phù Dung hỏi, Tần Nam Huyền nhìn chiếc hộp nàng mở được, thong thả nói: "Vật này gọi là kính áp tròng," "Là một loại đồ trang sức." "Đeo vào, ánh mắt sẽ trở nên trong sáng hơn," "Có thể tăng thêm vẻ quyến rũ cho đôi mắt."
Nghe Tần Nam Huyền nói, Quách Phù Dung nhất thời nhíu mày, đến trang điểm mình còn làm không tốt, thứ này, mình cũng đâu có dùng được! Nhưng đột nhiên Quách Phù Dung nảy ra một ý, nhất thời có chút ngại ngùng nhìn Tần Nam Huyền: "Điếm chủ, có thể phiền ngươi giúp ta đeo thử một cái được không?"
Mọi người nghe Quách Phù Dung nói vậy thì đều lộ vẻ kinh ngạc, các nàng không ngờ Quách Phù Dung lại nói ra những lời như thế. Tần Nam Huyền cũng hơi sửng sốt, nhưng rồi trấn tĩnh lại, gật đầu đồng ý yêu cầu của Quách Phù Dung.
Thấy Tần Nam Huyền bằng lòng, Quách Phù Dung mừng rỡ cầm kính áp tròng xuống đưa cho Tần Nam Huyền. Tần Nam Huyền cầm kính áp tròng đến bên cạnh Quách Phù Dung. Quách Phù Dung lập tức cảm thấy một luồng khí tức khiến người ta an tâm, trên mặt không kiềm được thoáng chút ửng hồng.
"Đừng lộn xộn!" Giọng Tần Nam Huyền trầm ấm, dịu dàng mang theo hơi nóng, vang bên tai Quách Phù Dung khiến vành tai nàng đỏ bừng. Ánh mắt Quách Phù Dung có chút né tránh, không dám nhìn Tần Nam Huyền.
Nhưng không ngờ, Tần Nam Huyền nhẹ nhàng ôm lấy đầu nàng, một tay dùng hai ngón tay kéo mí mắt nàng lên rồi mở hộp kính áp tròng ra, dùng một dụng cụ nhỏ kèm theo kính áp tròng lấy nó ra, sau đó từ từ áp vào mắt Quách Phù Dung.
Nếu như là người khác dám có hành động nguy hiểm như vậy thì Quách Phù Dung đã tát thẳng vào mặt rồi, nhưng Tần Nam Huyền làm vậy thì nàng lại không hề phản kháng mà ngược lại còn có cảm giác an tâm trong lòng.
Quách Phù Dung cảm thấy như có vật gì dán vào con ngươi, đợi Tần Nam Huyền thả tay ra, nàng chớp mắt một cái thấy hơi khó chịu liền định đưa tay lên dụi mắt nhưng bị Tần Nam Huyền giữ lại. Quách Phù Dung ngơ ngác nhìn Tần Nam Huyền.
"Đừng dụi mắt, một lát nữa sẽ ổn thôi."
Nghe Tần Nam Huyền nói, Quách Phù Dung ngoan ngoãn gật đầu. Vô Tình và Tiểu Thanh đứng bên cạnh thấy sắc mặt kỳ lạ, các nàng không thể ngờ Quách Phù Dung lại có lúc dịu dàng như vậy. Tần Nam Huyền cũng mặc kệ các nàng đang nghĩ gì, tiếp tục làm và đeo chiếc kính áp tròng còn lại cho Quách Phù Dung. Chốc lát sau, Quách Phù Dung cảm thấy trong mắt hết khó chịu rồi, hồi hộp nhìn Tần Nam Huyền: "Điếm chủ, được không?!"
Tần Nam Huyền nhìn đôi mắt long lanh như có tinh quang của Quách Phù Dung liền gật đầu, hiệu quả của chiếc kính áp tròng này đúng là không tệ. Thấy phản ứng của Tần Nam Huyền, Quách Phù Dung liền thở phào, xem ra đeo kính áp tròng cũng không tệ. Mọi người thấy vẻ mặt Tần Nam Huyền thì có chút kinh ngạc, Quách Phù Dung đeo kính áp tròng thì rốt cuộc ra sao.
"Tiểu Quách, quay lại đây cho ta xem nào!" Nghe Đông Tương Ngọc nói, Quách Phù Dung liền quay mặt về phía các nàng. Mọi người đều tò mò đánh giá ánh mắt của nàng, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc. Hiệu quả của chiếc kính áp tròng này đúng là không tồi, nó đã làm tăng thêm vài phần màu sắc cho Quách Phù Dung.
Bạn cần đăng nhập để bình luận