Tống Võ Mở Bình: Chúc Ngọc Nghiên Mở Ra Cơ Giáp

Chương 632: Chữa khỏi thư ?? Trí âu thư! ! Hỏi cũng không muốn hỏi tảng đá! ! (canh tư )

Chương 632: Chữa lành vết thương ư? Trị trầm cảm đấy! Đến hỏi tảng đá còn hơn! (Canh tư) "Nhân Sinh Trường Hận": Đến từ một tiểu thuyết của đại thần mạng, có thể nói là truyện sảng văn số một, tràn đầy năng lượng tích cực, đây là một bộ tiểu thuyết ấm áp thường ngày chữa lành vết thương cực kỳ xuất sắc, đối với địch nhân quả quyết giết, chỉ có một nữ chính, truyện sảng văn cực kỳ dễ đọc. Khi Tần Nam Huyền nhìn thấy Tống Ngọc Trí mở ra phần giới thiệu về cuốn sách này, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc và cổ quái. Lo lắng, áp lực như thế mà ngươi nói cho ta đây là sảng văn chữa lành ư?! Chữa lành ư?! Trị trầm cảm còn có lý hơn! Lúc đó tự mình xem xong cuốn sách này, cả người suy sụp hơn một tuần. Tần Nam Huyền hoàn hồn sau đó, khẽ mở miệng nói: "Đây là một bộ tiểu thuyết thoại bản, tên là Nhân Sinh Trường Hận, một bộ tiểu thuyết ngược tâm vô cùng, năng lực chịu đựng không mạnh thì không nên xem." Nghe được lời Tần Nam Huyền nói, Tống Ngọc Trí lại càng thêm hiếu kỳ, cảm thấy chủ quán nói có chút quá sự thật. Một bộ tiểu thuyết thoại bản thôi mà có thể ngược tâm đến mức nào chứ. Bất quá bây giờ không phải lúc đọc sách, nên cô đành nén lại ý muốn xem cuốn tiểu thuyết thoại bản này, đặt nó sang một bên. Tống Ngọc Trí giơ bàn tay nhỏ bé trắng nõn của mình lên đập vào chiếc bình thứ ba. "Ba!" Kèm theo tiếng bình vỡ vang lên, một quả cầu ánh sáng màu trắng rơi ra ngoài, lơ lửng giữa không trung. Thấy mình mở được một quả cầu ánh sáng màu trắng, trên mặt Tống Ngọc Trí lộ ra vẻ cao hứng. Hy vọng quả cầu này là kinh nghiệm về đao thuật, như vậy thì cô không cần khổ cực đi tu luyện đao thuật nữa. "Cao thủ võ lâm đại tông sư tám năm nội lực": Đến từ một cao thủ võ lâm đại tông sư nổi tiếng nào đó, tám năm nội lực, sau khi hấp thụ có thể trực tiếp có được tám năm nội lực. Liếc qua phần giới thiệu quả cầu ánh sáng màu trắng mà Tống Ngọc Trí mở ra, Tần Nam Huyền chậm rãi mở miệng: "Đây là một quả cầu ánh sáng chứa tám năm nội lực, sau khi hấp thụ sẽ tăng trưởng tám năm nội lực mà không có tác dụng phụ gì." Nghe được lời của Tần Nam Huyền, Tống Sư Đạo và những người khác lộ vẻ kinh ngạc, khiếp sợ, quả cầu ánh sáng màu trắng này lại có nội lực ư?! Vậy chẳng phải là chỉ cần có tiền, thì có thể từ một người thường không biết gì trở thành một cao nhân tu luyện mười mấy năm, mấy chục năm sao? Tống Sư Đạo âm thầm quyết định trong lòng, nơi này tuyệt đối không thể tùy tiện cho người khác biết. Tống Ngọc Trí nghe nói đây là nội lực thì trên mặt nhất thời hiện lên vẻ mừng rỡ, không chút do dự bắt đầu dựa theo gợi ý của Tần Nam Huyền hấp thu quả cầu ánh sáng màu trắng. Cùng với việc quả cầu ánh sáng màu trắng hóa thành một dòng nước ấm dung nhập vào cơ thể nàng, nhất thời một cỗ khí thế từ trên người nàng bộc phát ra, sau đó một cổ năng lượng vô hình lấy nàng làm trung tâm khuếch tán ra bốn phía. Tống Sư Đạo biến sắc, thầm nghĩ không ổn, phải biết rằng những người ở trong quán trọ này còn có cảnh giới không cao lắm, nếu như bị thương thì đến lúc đó chủ quán biết sẽ không cho bọn họ tiếp tục mở bình nữa. Vừa muốn chuẩn bị ra tay thì thấy Tần Nam Huyền phất phất tay, năng lượng vô hình này liền trực tiếp biến mất. Tống Sư Đạo và những người khác trên mặt lộ ra vẻ kinh hãi, sau đó nghĩ đến thân phận của chủ quán, nỗi khiếp sợ trong lòng lập tức tan biến. Sau đó dưới ánh mắt chăm chú của Tống Sư Đạo, Tống Ngọc Trí sau khi dung hợp tám năm nội lực, đã thành công đạt tới đỉnh phong cảnh giới Hậu Thiên. Một lát sau, Tống Ngọc Trí thu lại khí thế trên người, trên khuôn mặt xinh xắn đáng yêu tràn đầy nụ cười hưng phấn, cảm giác không cần tu luyện mà có thể trực tiếp đột phá cảnh giới thật sự quá sung sướng. Nếu như mở ra được thêm mấy quả cầu ánh sáng màu trắng nữa thì chẳng phải cô có thể đột phá đến cảnh giới giống cha mình sao? Lúc này, Tống Ngọc Trí vẻ mặt hưng phấn vung tay đánh vào những chiếc bình còn lại. "Ba ba ba!!!" Kèm theo ba tiếng bình vỡ vang lên, đồ vật bên trong đồng loạt rơi ra, lơ lửng giữa không trung. Một cái bình lưu ly. Một con dao nhỏ bằng sứ. Một cục đá. Tống Ngọc Trí thấy những thứ mình mở ra, chiếc bình lưu ly thoạt nhìn có vẻ giá trị không nhỏ, bên trong còn đựng một loại dịch thể giống như nước vậy. Có lẽ đây là thứ tốt nhất trong những thứ cô mở ra được, bởi vì những thứ khác, một con dao nhỏ bằng sứ, đừng nói là làm bị thương người, hơi chạm vào có khi cũng vỡ mất, còn lại là năm cục đá, giống những cục đá vụn bên đường không khác gì, nhìn vào liền biết là vô dụng. Trên mặt Tống Ngọc Trí lộ ra một tia thất vọng, hỏi Tần Nam Huyền: "Chủ quán, bình lưu ly và con dao nhỏ bằng sứ này có phải vô dụng không?" Còn năm cục đá kia, nàng hỏi cũng không muốn hỏi. "Sprite": Đến từ một loại đồ uống có ga vị chanh của thế giới hiện thực, uống vào sẽ có một loại trải nghiệm vị giác chưa từng có, khiến cho người ta cảm thấy thoải mái. "Dao sứ": Đến từ thế giới hiện thực, được gia công bằng một loại vật liệu nano oxit cáo, áp dụng kỹ thuật nano tiên tiến để chế luyện lưỡi dao mới, độ sắc bén gấp mười lần so với dao thép, cho nên dao sứ có độ cứng cao, mật độ cao, chịu được nhiệt độ cao, chống oxy hóa... Tần Nam Huyền liếc qua hai thứ này mà nàng mở ra, nhất thời gật đầu, chậm rãi mở miệng nói: "Trong bình lưu ly này đựng là một loại đồ uống tên là Sprite." Nghe nói là đồ uống, Tống Ngọc Trí vẻ mặt tò mò cầm lấy xuống, sau đó làm theo lời Tần Nam Huyền, mở nắp chai ra. Nhất thời Sprite vì bị rung lắc mà trào ra từng bọt khí. Tống Ngọc Trí nhíu mày, thứ này sao giống thuốc độc thế, nhưng thấy ánh mắt nghiêm túc của Tần Nam Huyền, Tống Ngọc Trí nhấp một ngụm, nhất thời hai mắt sáng lên, một cảm giác vui sướng từ tận đáy lòng trào lên. Thứ này uống thật ngon. Sau đó Tống Ngọc Trí ừng ực ừng ực uống hết sạch chai Sprite, trên mặt nhất thời hiện lên vẻ vui sướng. Nhìn cái chai đã cạn, Tống Ngọc Trí hỏi Tần Nam Huyền: "Chủ quán, cái Sprite này còn không? Ta có thể bỏ tiền mua!" Tần Nam Huyền lắc đầu, từ tốn giải thích: "Thứ này chỉ có thể mở ra từ trong bình, không có bán lẻ." "A!" Trên mặt Tống Ngọc Trí hiện lên vẻ thất vọng. "Đây là một con dao nhỏ bằng sứ, dùng để gọt hoa quả thì cũng không tệ," còn sắc bén hơn rất nhiều so với dao bình thường các ngươi dùng." Nghe được lời Tần Nam Huyền nói, Tống Ngọc Trí cầm con dao nhỏ bằng sứ lên xem xét cẩn thận một chút, phát hiện quả thực sắc bén, nhưng nó quá nhỏ, chỉ có thể giống như lời chủ quán nói, dùng để gọt hoa quả thôi. Đặt con dao sứ sang một bên, ánh mắt Tống Ngọc Trí rơi vào năm cục đá kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận