Tống Võ Mở Bình: Chúc Ngọc Nghiên Mở Ra Cơ Giáp

Chương 487: Gia Cát Thần Quân kế hoạch, Hoa Nguyệt Nô mở bình (canh tư )

Chương 487: Gia Cát Thần Quân lên kế hoạch, Hoa Nguyệt Nô mở bình (canh tư) Bất quá Yêu Nguyệt Liên Tinh lại không tiếp tục để cho Hoa Nguyệt Nô mở bình bạc. Bình bạc dù tốt, nhưng chỉ có thể mở một cái, nếu mở ra không được đồ tốt, thà mở bình thường còn hơn. Hoa Nguyệt Nô cũng không có ý kiến gì, gật đầu đi đến trước kệ hàng, bắt đầu chọn bình thường.
Bên kia, Miêu Cương.
Một người phụ nữ trung niên nhìn có vẻ hơn 40 tuổi đang nằm nghiêng trên chiếc ghế đặc chế, chỉ thấy nữ tử này ngày thường rất mập mạp, hơn nữa lại cao lớn, riêng cánh tay đã lớn hơn bắp đùi của một nam tử trưởng thành bình thường, một cái đùi còn to hơn cả hông của nam tử trưởng thành. Vậy mà nàng ta lại đi một đôi giày gấm mềm màu hồng, trông rất quái dị. Trang phục trên người cũng theo phong cách Miêu Cương, vải vóc phải gấp mấy lần người bình thường, cho dù là như thế, vẫn không thể che hết được lớp thịt mỡ trên người, từ chỗ hở có thể thấy được từng lớp từng lớp thịt dày, nếu người hiện đại nhìn thấy chắc chắn sẽ kinh ngạc, chẳng phải là lốp xe bên ngoài hay sao? Mắt nàng ta thực ra không hề nhỏ, có điều bị thịt mỡ trên mặt ép thành một đường chỉ, nếu không quan sát kỹ còn tưởng nàng ta không mở mắt. Cổ của nàng ta vốn cũng không ngắn, có điều vì bị lớp thịt dày che kín nên không thấy cổ đâu. Cả người nhìn không giống người mà như một con mãnh thú, giống một ngọn núi thịt! Lúc này bên cạnh nàng ta có mấy nam tử vô cùng tuấn tú đang hầu hạ, trên mặt đất đang quỳ người của Ma đao Môn may mắn chạy thoát Gia Cát Thần Quân.
Chỉ thấy hắn lúc này đang quỳ trên đất, môi trắng bệch, trong mắt thoáng vẻ sợ hãi, thân thể không dám động đậy, bởi vì nữ tử trước mắt chính là Can nương của Ngũ độc đồng tử — Đại Hoan Hỉ Nữ Bồ tát! Gia Cát Thần Quân biết Đại Hoan Hỉ Nữ Bồ Tát tính tình tàn nhẫn, thích nam sủng. Vì sinh ra đã xấu xí mập mạp, những nữ tử da trắng xinh đẹp đều bị nàng tàn nhẫn ngược sát đến chết. Còn hắn nhờ tướng mạo hiền lành, ăn nói giỏi nên chiếm được niềm vui của Đại Hoan Hỉ Nữ Bồ tát, được nàng thích, cho nên dù Ngũ độc đồng tử gây ác khắp giang hồ, dù tu vi của hắn chỉ Tiên Thiên Cảnh, người trong giang hồ cũng không dám động thủ vì kiêng dè Đại Hoan Hỉ Nữ Bồ Tát.
Quan trọng nhất, Đại Hoan Hỉ Nữ Bồ Tát này là can nương của Ngũ Độc Đồng Tử, giờ phút này Gia Cát Thần Quân xuất hiện ở đây, lý do quá rõ ràng, chính là muốn Đại Hoan Hỉ Nữ Bồ tát đứng ra thay cho con trai Ngũ Độc Đồng Tử, hắn thừa cơ mượn đao giết người, diệt trừ Ma đao Môn!
Đại Hoan Hỉ Nữ Bồ tát nhả hạt nho ra, giọng nói như chuông đồng vang lên: "Ý của ngươi là con trai ta vì giúp ngươi, nên bị Ma đao Môn giết?" Giọng nói của Đại Hoan Hỉ Nữ Bồ tát tuy lớn nhưng Gia Cát Thần Quân không nghe ra cảm xúc nào khác, cứ nhẹ nhàng nói chuyện phiếm, cứ như Ngũ Độc Đồng Tử với nàng chỉ là người xa lạ không liên quan. Càng như vậy, Gia Cát Thần Quân càng thêm sợ hãi, phải biết rằng Đại Hoan Hỉ Nữ Bồ Tát này nổi tiếng là người hay thay đổi. Một giây trước có thể còn đang cười nói với ngươi, giây sau có thể đã trực tiếp động thủ. Nên hắn không dám lơ là chút nào.
Gia Cát Thần Quân mang vẻ cung kính và sợ hãi cúi đầu, giọng run rẩy nói: "Không sai, vốn kế hoạch của chúng ta rất hoàn hảo, nhưng không biết từ đâu xuất hiện một Lâm Bình Chi, lại có thực lực Đại Tông Sư, Ngũ Độc Đồng Tử đã bị bọn chúng tàn nhẫn sát hại." Đến đây, Gia Cát Thần Quân khóc than đau khổ, nghe ai cũng phải rơi lệ.
Đại Hoan Hỉ Nữ Bồ tát nhíu mày, cao thủ Đại Tông Sư ngoài sáng không nhiều, nhưng Lâm Bình Chi này nàng chưa từng nghe nói qua, còn có chuyện Gia Cát Thần Quân vừa nói về thứ có thể biến thành kim loại, trong lòng nàng hơi động. Nàng nói với Du Long Sinh bên cạnh: "Đi chuẩn bị một chút, ta ngược lại muốn xem ai dám giết con nuôi của ta." Du Long Sinh gật đầu, đi theo sau sắp xếp chuyện Đại Hoan Hỉ Nữ Bồ Tát xuất hành.
"Ngươi lui xuống đi!" Đại Hoan Hỉ Nữ Bồ Tát nhìn Gia Cát Thần Quân, ra lệnh người đưa hắn đi. Sau khi hắn rời đi, trên mặt Đại Hoan Hỉ Nữ Bồ Tát hiện lên một tia sát ý nhàn nhạt, Gia Cát Thần Quân tạm thời còn dùng được, đợi đến khi xong chuyện với Ma đao Môn thì giết! . . .
Bên kia, thành Lạc Dương, cửa hàng bình nhỏ.
Hoa Nguyệt Nô cung kính nhìn Tần Nam Huyền nói: "Điếm chủ, ta đã chọn xong bình."
Tần Nam Huyền vừa nghĩ, những chiếc bình được chọn trên kệ liền bay ra rơi trên bàn mở bình. Hoa Nguyệt Nô vung tay vào chiếc bình đầu tiên. "Ba!" Cùng với tiếng vỡ bình, một cái bình sứ nhỏ rơi ra ngoài, trôi lơ lửng giữa không trung. Hoa Nguyệt Nô mở bình nhỏ, mặt lộ vẻ vui mừng, dùng bình nhỏ đựng đồ, chắc hẳn là đan dược hay vật tốt gì đó! Lập tức nàng mong chờ nhìn về phía Tần Nam Huyền.
«Một cành sài»: Đến từ một triều đại roi da nào đó, thứ thuốc một tiểu thái giám không lau sạch cơ thể đã sử dụng. Người trúng độc sẽ nổi điên với một vật thể đặc biệt, mặc kệ ngươi có phản kháng hay không, thậm chí sỉ nhục, đánh đập hắn, hắn cũng sẽ dũng cảm tiến lên, không từ bỏ. Thuốc tốt dành cho bọn hái hoa tặc!
Tần Nam Huyền nhìn thấy hiệu quả của loại thuốc Hoa Nguyệt Nô vừa mở ra, lập tức nhíu mày, đây không phải thứ tốt gì. Lúc này hắn nói: "Đây là thuốc dành cho bọn hái hoa tặc, một cành sài."
Nghe thấy chữ "hái hoa tặc", không cần Tần Nam Huyền giải thích cụ thể, các nàng cũng đã hiểu tác dụng của thuốc. Hoa Nguyệt Nô lập tức lộ vẻ xấu hổ, liền muốn vung tay đập nát đồ vật trước mắt.
Tần Nam Huyền vội vàng ngăn lại: "Ngươi đập nát thứ này, nếu những người nhặt rác hoặc ăn mày nhiễm phải, thì phiền toái!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận