Tống Võ Mở Bình: Chúc Ngọc Nghiên Mở Ra Cơ Giáp

Chương 512: Cường đại A Tị Đạo tam đao, Đông Phương Bất Bại trọng thương (canh tư )

Chương 512: Tam đao A Tị Đạo cường đại, Đông Phương Bất Bại trọng thương (canh tư)
Vì trở nên mạnh mẽ hơn, hắn có thể trả bất cứ giá nào, bao gồm cả việc g·iết c·hết vợ con mình.
Đông Phương Bất Bại thấy vậy thì hơi ngẩn người ra một chút, sau đó cũng phục hồi tinh thần lại, đầu ngón tay bắn ra vài cây Tú Hoa Châm nhỏ như lông trâu về phía hắn.
Chỉ thấy Nhạc Bất Quần không hề hoang mang, lấy ra từ trong áo một quả cầu ánh sáng màu tím, trong mắt lóe lên vẻ p·h·ẫn n·ộ xen lẫn quyết tuyệt, rồi chọn hấp thu. Lúc này, hắn đã không còn suy nghĩ đến việc liệu có bị môn c·ô·ng p·h·áp này k·h·ống ch·ế hay không, mà chỉ muốn g·iết c·hết Đông Phương Bất Bại.
Khi Đông Phương Bất Bại nhìn thấy quả cầu ánh sáng màu tím, nàng khẽ cau mày. Nhạc Bất Quần đã lấy ra quả cầu ánh sáng màu tím nhưng không lập tức hấp thụ, chỉ có hai khả năng: một là môn c·ô·ng p·h·áp này quá mạnh, mạnh đến mức Nhạc Bất Quần cảm thấy mình không thể khống chế; hai là c·ô·ng p·h·áp này quá gân gà. Tuy nhiên, Nhạc Bất Quần đã chọn sử dụng nó, rõ ràng nó không thể là một môn gân gà c·ô·ng p·h·áp. Ngay lập tức, một đạo hồng quang lao nhanh về phía Nhạc Bất Quần, nàng muốn ngăn cản hắn.
Nhưng rõ ràng đã không còn kịp nữa, ngay khi quả cầu ánh sáng màu tím bị Nhạc Bất Quần hấp thụ, phương pháp tu luyện A Tị Đạo tam đao cùng các chiêu thức đ·ao p·h·áp đều hiện lên trong đầu hắn. Tuy A Tị Đạo tam đao chỉ có ba thức, nhưng khi thực chiến, chúng như thể hội tụ t·h·iên Địa Chí Tà khí vào trong đao, khiến đối phương cảm thấy như đang ở trong Vô Gian Luyện Ngục. Đặc biệt, các chiêu thức đ·ao p·h·áp được t·h·i triển dựa vào h·ận ý, h·ận ý càng lớn, uy lực càng mạnh.
Tuyệt Tình t·r·ảm cùng quyết ý tuyệt tình, kết hợp với tác dụng của A Tị Đạo tam đao, khiến cho nội tâm tà ác của Nhạc Bất Quần lúc này bị khuếch đại vô hạn. Đôi mắt hắn đỏ ngầu, cộng thêm m·á·u tươi trên người, trông hắn chẳng khác gì một con quỷ dữ chốn địa ngục.
Những người trong giang hồ đang vây xem lập tức cảm thấy xung quanh trở nên lạnh lẽo. Đó không phải do thời tiết, mà là sự sợ hãi dâng lên từ tận đáy lòng và nỗi sợ hãi của thể xác. Có vài người nhát gan thậm chí đã bị khí thế cường đại, kinh khủng này dọa cho hôn mê bất tỉnh.
Chưa nói đến việc Đông Phương Bất Bại đang tấn c·ô·ng Nhạc Bất Quần.
Sắc mặt Đông Phương Bất Bại hơi biến đổi, biết rằng Nhạc Bất Quần hiện tại không phải là đối thủ mình có thể liều mạng đối chọi, liền dừng lại và chuẩn bị tạm thời tránh né mũi nhọn.
Nhưng lúc này đã không còn do nàng quyết định nữa. Chỉ thấy Nhạc Bất Quần vẻ mặt dữ tợn, trong đôi mắt bộc p·h·át m·ãnh l·iệ·t h·ận ý, lấy k·iếm làm đao, trực tiếp thi triển thức đao thứ nhất của A Tị Đạo tam đao: Vô Gian s·á·t đạo.
Cảnh vật xung quanh như bị dừng lại, cả những hạt bụi trôi nổi trong không trung cũng ngừng lại. Chỉ trong nháy mắt, mọi thứ lại khôi phục, một đạo đao khí từ k·i·ếm phát ra, bay về phía Đông Phương Bất Bại. Đông Phương Bất Bại lập tức cảm thấy âm phong nổi lên bốn phía, s·á·t ý vô tận muốn ăn mòn ý chí của nàng. Trong phút chốc hoảng hốt, nàng cảm thấy như mình đang ở trong Địa Ngục, tuyệt vọng và th·ống kh·ổ bao trùm xung quanh.
“Đây là võ công gì vậy? Sao lại đáng sợ như thế…”
“Đau khổ quá…”
“Nương ơi, cứu con, con không muốn c·hết…”
Những người giang hồ đang vây xem, tâm trí không vững vàng, đều lộ vẻ sợ hãi, đau khổ, phảng phất như không thể thở được.
Nhạc Linh San đang nấp trong bóng tối cũng bị dáng vẻ lúc này của Nhạc Bất Quần làm cho kinh hãi. Nàng không thể ngờ rằng người cha thường ngày tao nhã, khiêm tốn, lễ độ của mình lại có mặt đáng sợ đến thế.
Ở bên kia, Đông Phương Bất Bại vừa thoát khỏi ảo giác thì tỉnh lại, đao khí của Nhạc Bất Quần đã ở ngay trước mặt, căn bản không thể tránh né kịp. Ánh mắt nàng đông lại, dồn toàn bộ nội lực trước người để ngăn cản đao khí đáng sợ này.
"Thình thịch!"
Chỉ cố gắng được một lát, Đông Phương Bất Bại đã bị đao khí đ·ánh bay ra ngoài.
"Phốc..."
Đông Phương Bất Bại phun ra một ngụm m·áu tươi, chỉ một đao mà nàng đã bị trọng thương.
Nghi Lâm thấy vậy, lập tức đỡ lấy Đông Phương Bất Bại, không quay đầu mà chạy thẳng vào trong thành Lạc Dương.
"Tình huống gì vậy, ta không nhìn lầm chứ? Vừa rồi Nhạc Chưởng Môn chỉ dùng một chiêu mà đã đ·ánh bại một cường giả cảnh giới tông sư!"
"Nhưng các ngươi có để ý không, Nhạc Chưởng Môn vừa nãy giống như đã hấp thụ một thứ gì đó, sau đó mới trở nên mạnh như vậy."
"Đúng vậy, sau khi hấp thụ, khí tức của Nhạc Chưởng Môn trở nên cực kỳ âm u, k·h·ủ·n·g b·ố, toàn thân tỏa ra ánh mắt lạnh lẽo kinh người."
"Ngọa tào, chẳng lẽ Nhạc Chưởng Môn g·iết đến hăng rồi, muốn t·iện tay g·iết luôn chúng ta?"
Đám người đang bàn tán thì khựng lại, quay đầu nhìn Nhạc Bất Quần, nhưng lại phát hiện hắn đã không còn thấy bóng dáng.
Mọi người sắc mặt kinh ngạc, Nhạc Bất Quần vừa nãy không phải vẫn còn ở đây sao? Sao lại biến m·ất rồi?
"Các ngươi đang tìm ta sao?"
Phía sau vang lên giọng nói u u, lạnh băng của Nhạc Bất Quần.
Mọi người lập tức giật mình, nuốt một ngụm nước bọt vì sợ hãi, có chút cứng đờ quay đầu lại nhìn, nhưng phát hiện đầu mình đã bay lên rồi. Thì ra lúc này, Nhạc Bất Quần đang đứng phía sau một đám người không đầu, chỉ là tại sao những cái t·hi t·hể không đầu trước mặt hắn lại quen mắt đến vậy…
Ý nghĩ cuối cùng vừa hiện lên thì hắn đã vĩnh viễn m·ất đi phiền não và ưu sầu.
Nhạc Bất Quần vẻ mặt lạnh lùng nhìn quanh một lượt những người giang hồ đang vây xem. Những người đó lập tức sợ hãi mà tán loạn bỏ chạy, sợ mình cũng bị g·iết.
Nhạc Linh San cũng lén lút đi theo dòng người rời khỏi nơi này.
Nhạc Bất Quần hướng về phía Đông Phương Bất Bại trốn chạy, ánh mắt có chút sâu thẳm. Không phải hắn không muốn tiếp tục t·ruy s·át mà là hiện tại hắn đã hết sạch nội lực. Việc vừa rồi g·iết mấy người đã tiêu hao toàn bộ nội lực của hắn. Hiện tại hắn chỉ có thể dựa vào ý chí c·ố g·ắ·ng cùng với quyết tâm không được gục ngã.
Khôi phục được một lát, Nhạc Bất Quần mới chậm rãi xoay người rời đi.
Ở một sơn cốc không người cách xa nơi đó hàng ngàn dặm, một nữ nhân mang vẻ phong trần chợt xuất hiện ở đây. Chính là Ninh Tr·u·ng Tắc, người vừa bị đ·ả k·í·ch trí m·ạng. Vừa rồi khi nàng sắp ch·ế·t, người giấy thế thân nàng đã kịp thời p·h·át động, trực tiếp đưa nàng đến nơi đây. Lúc này nàng đang trong trạng thái thất thần, hiển nhiên là vẫn chưa hoàn hồn sau chuyện vừa xảy ra.
PS: Buổi sáng có chút việc nên đăng muộn, xin chư vị khán quan đại đại lượng thứ, x·i·n l·ỗ·i x·i·n l·ỗ·i.
Bạn cần đăng nhập để bình luận