Tống Võ Mở Bình: Chúc Ngọc Nghiên Mở Ra Cơ Giáp

Chương 568: Đông Tương Ngọc phải đi gặp tình lang ? ! ! Tần Nam Huyền: Ta chỉ là một cái bình thường không có gì lạ bình thương nhân! ! (năm canh )

Chương 568: Đông Tương Ngọc phải đi gặp tình lang?! ! ! Tần Nam Huyền: Ta chỉ là một người bình thường, không có gì lạ, một thương nhân bình thường! ! (Năm canh)... Bên kia, Thành Lạc Dương, Đồng Phúc Khách Sạn. Mộ Dung Phục phân phó tứ đại gia thần mang theo vàng bạc châu báu đã chuẩn bị xong, mang theo A Chu, A Bích hướng cửa hàng bán bình nhỏ đi tới. "Thật ghen tị với mấy công tử nhà giàu có kia, ta mà có tiền," Thì còn lo gì bây giờ còn phải đợi mở bình chứ." Lý Đại Chủy tựa vào quầy, vẻ mặt hâm mộ nhìn Mộ Dung Phục bọn họ rời đi. Một bên Lữ Tú Tài đang xem sách, nghe thấy lời này của Lý Đại Chủy, bất giác bật cười nói: "Miệng rộng, bớt ở đó than nghèo đi," Hiện tại đám người chúng ta ở đây, thu nhập của ngươi là cao nhất đấy." Lý Đại Chủy lại đắc ý ra mặt, một tay chống nạnh, một tay kia giơ ngón cái lên chỉ vào chính mình, nói: "Đây chính là thiên phú đầu bếp của ta," Tú tài ngươi không học được đâu." Nghe Lý Đại Chủy nói vậy, Lữ "Mười tám linh" Tú tài tức giận liếc mắt, nghĩ bụng ngươi mập mà còn vênh váo à! Lữ Tú Tài lười để ý đến Lý Đại Chủy, tiếp tục xem sách trong tay. Trong lòng vẫn đang thắc mắc sao chưởng quỹ còn chưa xuống, chờ lâu thêm nữa, tối đến có khách thì lại càng không có thời gian mà mở bình. Một bên, Mạc Tiểu Bối cũng vẻ mặt lo lắng nhìn lên lầu, sao chị dâu mình còn chưa xuống vậy!? Sốt cả ruột! Mình còn muốn mở mấy đồ chơi hay nữa chứ! Bạch Triển Đường lại chẳng có phản ứng gì, vẫn ôn hòa nhã nhặn ngồi ở vị trí cắn hạt dưa, dù sao lần này đi mở bình, hắn cũng chẳng có bình mà mở, đi theo cũng chỉ đứng trơ mắt nhìn, nên có đi hay không cũng không ảnh hưởng gì đến hắn. Quách Phù Dung, Tiểu Thanh cùng Vô Tình lúc này cũng đang vui vẻ trò chuyện với nhau. Trong khi những người khác ở Đồng Phúc Khách Sạn đều mong chờ ngóng trông, Đông Tương Ngọc lúc này rốt cuộc cũng từ trên lầu đi xuống, xuất hiện trước mặt mọi người. Chỉ thấy nàng dung nhan tinh xảo, trên môi thoa son nhàn nhạt, trên ngón tay sơn lớp sơn móng tay lần trước mới đánh, cả người ăn mặc cũng khác với bình thường. Thể hiện vẻ đoan trang, đại khí, ưu nhã và ôn nhu. Không phải Đông Tương Ngọc không muốn trang điểm, mà là bởi vì trình độ trang điểm của nàng thực sự quá tệ, thà không vẽ còn hơn. Tuy là tiểu nhị Đồng Phúc Khách Sạn đã theo Đông Tương Ngọc lâu như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy nàng như thế, ngay cả lúc trước xuất giá cũng không đẹp đến mức này. Mọi người nhìn thấy Đông Tương Ngọc đều ngây người, há hốc cả mồm, tựa hồ có thể nhét vừa cả quả trứng gà. Bạch Triển Đường nhìn bộ dạng của Đông Tương Ngọc, vẻ mặt không thể tin nổi dụi dụi mắt, phát hiện không phải mình ảo giác, liền có chút không dám xác nhận yếu ớt lên tiếng hỏi: "Chưởng... Chưởng... Chưởng quỹ ? ! !" Đông Tương Ngọc mặt cười chúm chím gật đầu, cười ôn nhu nói: "Các ngươi nhìn ta như vậy làm gì ? !" "Tê!" Quách Phù Dung nghe Đông Tương Ngọc nói, nhất thời mồ hôi gáy dựng lên, vẻ mặt lạnh lẽo nhìn Đông Tương Ngọc. Không biết nàng hôm nay lại mắc chứng bệnh gì. Đang ở đây là đi xem bình a, đây rõ ràng là đi gặp tình lang a! Bất quá bọn họ cũng không nói ra lời này, chỉ có Vô Tình đang ngồi xe lăn cảm thấy trong lòng hơi khó chịu. "Đi thôi, đi mở bình." Nói xong Đông Tương Ngọc liền dẫn đầu hướng cửa hàng bán bình nhỏ đi tới.... Lúc này Mộ Dung Phục đã cùng tứ đại gia thần, còn có hai thị nữ đến cửa hàng bán bình nhỏ. Mộ Dung Phục nhìn cửa hàng bán bình nhỏ với vẻ ngoài đơn sơ mộc mạc, trong lòng có chút kinh ngạc, không nhịn được hỏi Bao Bất Đồng bên cạnh: "Bao Tam Ca, ngươi xác định hắn ở chỗ này ? !" Bao Bất Đồng phe phẩy quạt lông trong tay, gật gù đắc ý nói: "Không sai, công tử, nơi ta điều tra ra được chính là ở chỗ này." Nghe Bao Bất Đồng nói, Mộ Dung Phục trên mặt hiện vẻ mừng rỡ, chủ cửa hàng bán bình nhỏ càng nghèo thì càng có lợi cho hắn lôi kéo nhân tâm, chỉ cần có thể lôi kéo được chủ cửa hàng bán bình nhỏ, thì kế hoạch phục quốc của hắn đã thành công được một nửa. Mộ Dung Phục mang theo nụ cười tự tin hướng cửa hàng bán bình nhỏ đi vào. Vệ Trinh Trinh đang đấm bóp cho Tần Nam Huyền, thấy có người đi vào, liền khe khẽ hỏi: "Không biết các vị đại hiệp đến cửa hàng nhỏ có việc gì không ?" Mọi người ở cửa hàng bán bình nhỏ đều cảm nhận được, những người trước mắt này không phải người bình thường... Mộ Dung Phục và đám người thấy bên trong cửa hàng bán bình nhỏ, lại có một mỹ nhân xinh đẹp như hoa như vậy, cũng hơi sửng sốt. Nghe Vệ Trinh Trinh hỏi xong, Mộ Dung Phục lúc này mới hoàn hồn, vẻ mặt tươi cười nói: "Tại hạ Mộ Dung Phục, người Cô Tô, Bắc Tống, nghe danh Tần công tử đã lâu, hôm nay cố ý đến bái phỏng," Nếu có mạo phạm mong thứ lỗi! !" Thân phận Tần Nam Huyền cũng không khó điều tra, dù sao trước đây có mấy người hàng xóm cũng biết hắn, vì tiền mà bán đứng thông tin của hắn là chuyện rất bình thường. Nghe thấy là tìm mình, Tần Nam Huyền nhìn Mộ Dung Phục, trong nháy mắt liền nhận ra thân phận của hắn, hứng thú nhìn hắn, nhạt giọng cười hỏi: "Ta bất quá chỉ là một người bán bình, chỉ là một thương nhân bình thường, không có gì lạ," không biết Mộ Dung công tử tìm ta có việc gì không ? !" Nghe Tần Nam Huyền nói, mấy cô gái trong cửa hàng bán bình nhỏ không nhịn được đảo mắt, đúng đúng đúng, ngươi là bình thường nhất, không có gì lạ nhất, tầm thường đến mức một cái tát có thể đánh chết cả đám chúng ta!" "Không biết Tần công tử có thể cho phép nói chuyện riêng được không ? !" Mộ Dung Phục cũng không nói thẳng mục đích của mình, mà là nhìn các cô gái trong đại sảnh, hiển nhiên là không muốn bọn họ nghe thấy cuộc trò chuyện giữa hắn và Tần Nam Huyền. Tần Nam Huyền liếc Mộ Dung Phục, phất tay che âm thanh của hai người lại, nhẹ cười nói: "Được thôi, bọn họ không nghe được chúng ta nói chuyện," hiện tại Mộ Dung công tử có gì cứ nói đi." Mộ Dung Phục nghe Tần Nam Huyền che kín cảm giác của bọn họ, nhất thời kinh ngạc ra mặt, hắn còn tưởng Tần Nam Huyền đang nói đùa, đến khi thấy vẻ mặt nghiêm túc của Tần Nam Huyền, hắn mới biết chủ cửa hàng không có đùa mình. Mộ Dung Phục nhìn các cô gái, thử dò xét mở miệng nói hai câu, phát hiện những người khác ở cửa hàng bán bình nhỏ căn bản không nghe được mình đang nói cái gì. Vì vậy Mộ Dung Phục lúc này mới yên tâm đối Tần Nam Huyền nói: "Ta muốn Tần công tử giúp ta thành tựu một phen đại nghiệp, sau khi sự thành sẽ được hưởng vô tận vinh hoa phú quý cùng quyền thế ngập trời."
Bạn cần đăng nhập để bình luận