Tống Võ Mở Bình: Chúc Ngọc Nghiên Mở Ra Cơ Giáp

Chương 170: Lục Tiểu Phụng đi rửa tâm linh, Âm Quỳ Phái hai vị trưởng lão đến bình nhỏ cửa hàng « canh hai ».

Chương 170: Lục Tiểu Phụng đi rửa tâm linh, Âm Quỳ phái hai vị trưởng lão đến Bình nhỏ cửa hàng « canh hai ».
Một tửu lâu gần vị trí cửa sổ. Hai nam tử anh tuấn quần áo bất phàm trên mặt cũng lộ vẻ kinh sợ. Sau đó hoàn hồn, nhìn đối phương một cái.
"Lục Tiểu Kê, đồ vật trong bình của điếm chủ này thật là thần kỳ."
Một nam tử tao nhã lịch sự, ánh mắt có chút kỳ dị lên tiếng.
Lục Tiểu Phụng bên cạnh gật đầu, vẻ mặt kinh thán: "Đồ trong bình của điếm chủ so với những thứ trước kia ta từng thấy đều hơn hẳn, xem ra lần này chúng ta tới Lạc Dương đúng là đến nơi rồi."
Hoa Mãn Lâu cũng tán thành gật đầu: "Sắp đến lúc mở bình tử, thật mong chờ không biết lúc đó sẽ mở ra thứ gì."
Lục Tiểu Phụng nhấp một ngụm trà, lạnh nhạt nói: "Chỉ cần không ra cái đồ chơi lần trước là tốt rồi."
Nói đến đây, Lục Tiểu Phụng đã thấy vẻ mặt đen đủi, vậy mà lại mở ra cái thứ kia, hại hắn mấy ngày nay phải đi những chỗ ăn chơi, rửa tâm linh của hắn.
Mấy ngày nay chân tay hắn đều run rẩy cả lên.
Bên kia, cạnh Bình nhỏ cửa hàng.
Yêu Nguyệt và Liên Tinh vẻ mặt mờ mịt nhìn nhau. Mới vừa rồi cái thứ phóng ra đó, rốt cuộc là quái vật gì vậy, Các nàng phát hiện cho dù là bảo mã tuyệt thế cũng không thể nhanh bằng nó được.
Sau đó hai người đồng thời xoay người về phía Bình nhỏ cửa hàng, các nàng phải nhanh đến xem rốt cuộc chuyện gì xảy ra. Chờ tiến vào Bình nhỏ cửa hàng, liền thấy Bạch Triển Đường đang thu dọn đồ đạc.
Yêu Nguyệt cùng Liên Tinh nhất thời cảm thấy ảo não, vừa rồi nên đến đây xem bọn họ mở bình mới phải. Mấy chuyện kia giao cho thủ hạ làm cũng được mà.
Đáng tiếc các nàng lại thiếu hiểu biết về mấy thứ này.
Bạch Triển Đường đem đồ vật Đông Tương Ngọc mở ra bỏ vào máy rửa bát, sau đó ôm lấy cái máy rửa bát năng lượng mặt trời này cáo từ Tần Nam Huyền.
Đông Tương Ngọc cùng Bạch Triển Đường chuẩn bị về khách sạn.
Vừa ra khỏi cửa tiệm liền gặp Âm Quỳ phái Văn Thải Đình cùng Bạch Uyển Nhi chạy đến. Bạch Uyển Nhi tò mò nhìn đồ Bạch Triển Đường cầm trên tay, không biết người này đã mở được những bảo bối gì từ chỗ điếm chủ. Đông Tương Ngọc nhìn thấy mấy người này cũng thiện ý cười.
Vân trưởng lão tò mò nhìn đồ Bạch Triển Đường cầm, khẽ hỏi Bạch Uyển Nhi: "Mấy thứ kia đều là mở ra từ chỗ điếm chủ sao? Sao ta chưa từng thấy bao giờ!"
Bạch Uyển Nhi gật đầu, khe khẽ nói: "Không sai, chắc là mở ra từ trong bình của điếm chủ, ngoài nơi này ra, ta không nghĩ ra ở đâu có thể mở được những đồ vật thần kỳ như vậy nữa."
Lúc Bạch Triển Đường cùng Đông Tương Ngọc đi ngang qua người các nàng, Bạch Uyển Nhi cùng mọi người nhíu mày, các nàng ngửi thấy một mùi hôi như có như không, giống như là... mùi phân! Chẳng lẽ là mở ra thứ gì tốt, hai người kia bị dọa đến thất kinh? Bạch Uyển Nhi nghi hoặc đi vào Bình nhỏ cửa hàng, Liền thấy Loan Loan thân mật ôm cánh tay Tần Nam Huyền, nàng biết sư tỷ Loan Loan đã thành công.
Nhất thời cảm thấy có chút bất đắc dĩ, lần này mình lại chậm hơn sư tỷ một bước. Ba vị trưởng lão thấy rõ biến hóa của Loan Loan, không những không buồn mà ngược lại lộ vẻ vui mừng. Việc này cho thấy người của bọn họ đã ở bên cạnh điếm chủ, Không nói đến chuyện khác, chỉ việc có thể biết bất cứ lúc nào người nào mở bình ở Bình nhỏ cửa hàng, mở được những gì thôi, đã là chuyện tốt đối với Âm Quỳ phái rồi.
Vân Hà hai vị trưởng lão có chút kinh hãi nhìn Tần Nam Huyền, dù đã biết từ môn chủ điếm chủ nơi này tuổi còn rất trẻ, nhưng không ngờ hắn lại trẻ và đẹp trai đến vậy. Nhất thời các nàng có chút đắm chìm vào trong đó.
Ngoài Loan Loan ra, các nàng phát hiện còn có hai cô gái xinh đẹp như tiên cũng ở trong điếm. Một người lạnh lùng, một người lại mang nụ cười ôn hòa trên mặt. Văn Thải Đình kinh ngạc nhận ra, hai cô gái này mình hoàn toàn nhìn không thấu.
Nhưng từ trên người các nàng mơ hồ cảm nhận được một cỗ khí thế giống với môn chủ, hai người này đều là cao thủ cảnh giới tông sư.
Cao thủ cảnh giới tông sư cùng xuất hiện, thân thiết với nhau, ngoài Yêu Nguyệt Liên Tinh của Di Hoa Cung ra, nàng không nghĩ tới ai khác.
Nhưng các nàng chỉ là mở bình, nên không quá để ý đến chuyện này mà chỉ tập trung vào việc mở bình tử.
Văn Thải Đình mỉm cười nhìn Tần Nam Huyền, giọng nói đầy quyến rũ: "Điếm chủ, người ta dẫn hai vị trưởng lão Vân, Hà tới đây mở bình, không phải nên cho chút ưu đãi sao?"
Nghe Văn Thải Đình nói vậy, Loan Loan cùng Bạch Uyển Nhi đồng thời nhổ nước bọt trong lòng, quả nhiên là Văn trưởng lão, quả nhiên đã luyện Mị Công tới mức cao nhất rồi.
Tần Nam Huyền chỉ lạnh nhạt nhìn nàng, nụ cười thản nhiên trên mặt không hề thay đổi: "Văn trưởng lão, cho các ngươi một trăm lượng bạc trắng để mở bình, đã là ưu đãi rồi."
Nghe vậy, Văn Thải Đình liếc Tần Nam Huyền một cái đầy phong tình, sau đó nháy mắt với hai trưởng lão Vân, Hà phía sau.
Hai người bừng tỉnh, âm thầm xấu hổ, đã lăn lộn giang hồ nhiều năm, vậy mà lại bị một người trẻ tuổi mê hoặc. Tiến lên một bước, chắp tay thi lễ với Tần Nam Huyền: "Vân, Hà bái kiến điếm chủ."
Sau đó trưởng lão Vân móc hai trăm lượng hoàng kim đưa cho Tần Nam Huyền. Tần Nam Huyền mỉm cười gật đầu, nhận lấy hoàng kim, lạnh nhạt nói: "Tin rằng Văn trưởng lão đã nói rõ quy định của Bình nhỏ cửa hàng với hai vị rồi, cứ chọn bình đi." Hai vị trưởng lão gật đầu, bắt đầu nghiêm túc chọn bình.
Bên kia, Đồng Phúc Khách Sạn.
Buổi chiều, ngoài những khách trọ, hầu như không có khách nào đến quán.
Mọi người tụ tập ở quầy nghiên cứu cái máy ATM năng lượng mặt trời mà Bạch Triển Đường mang về.
"Các ngươi tụ tập ở đó làm gì vậy?"
Bạch Triển Đường và Đông Tương Ngọc vừa đến đã thấy mọi người tụ tập ở quầy.
"Chưởng quỹ, Lão Bạch, hai người về rồi à?"
Lữ Tú Tài ngẩng đầu chào hỏi: "Chúng ta đang nghiên cứu cái máy này."
Đông Tương Ngọc cười nói: "Đừng nghiên cứu cái đó vội, lại đây giúp Lão Bạch một tay mang đồ đã."
Lúc này mọi người mới để ý đến một thứ cồng kềnh trong tay Bạch Triển Đường.
Vội vàng chạy tới giúp mang đồ vào đặt lên bàn.
Quách Phù Dung tò mò nhìn mấy thứ này, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc hỏi: "Chưởng quỹ, đây là ngươi với Lão Bạch đi đâu mua đồ mà lạ kỳ cổ quái vậy!"
Đông Tương Ngọc vẻ mặt thần bí: "Chuyện này từ từ sẽ kể cho các ngươi nghe, cho các ngươi xem trước bảo bối của ta đã!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận