Tống Võ Mở Bình: Chúc Ngọc Nghiên Mở Ra Cơ Giáp

Chương 326: Phạm Thanh Huệ dắt đồ đi trước bình nhỏ cửa hàng, Trương Vô Kỵ: Bất quá là tỉ dụ, cũng không muốn đớp cứt « ba canh ».

Chương 326: Phạm Thanh Huệ dẫn người đến trước cửa tiệm bình nhỏ, Trương Vô Kỵ: Bất quá chỉ là ví von, ta đâu muốn ăn phân "ba canh". Trương Vô Kỵ nghe xong liền gật đầu, đi tới trước kệ hàng có chút nóng lòng muốn chọn bình. Bên kia, Đế Thích Phong, Từ Hàng Tịnh Trai. Trong phòng của Phạm Thanh Huệ. Sư Phi Huyên cùng Ngôn Tĩnh Am nhìn nhau, không biết sư phụ gọi hai người đến làm gì. Thấy vẻ mặt hai người mờ mịt, Phạm Thanh Huệ sắp xếp lại lời nói, sau đó chậm rãi mở miệng: "Phi Huyên, Tĩnh Am, biết ta gọi các con đến làm gì không?" Nghe Phạm Thanh Huệ hỏi, Ngôn Tĩnh Am ngây ngốc lắc đầu, tỏ ý mình không biết. Sư Phi Huyên lại trầm tư, một lát sau mới nói: "Sư phụ, có phải vì chuyện tiệm bình nhỏ mà gọi con và Tĩnh Am đến đây?" Phạm Thanh Huệ hài lòng nhìn Sư Phi Huyên, rồi gật đầu, trầm giọng: "Tiệm bình nhỏ ở Lạc Dương, Từ Hàng Tịnh Trai ta không có khả năng bóp chết nó ngay từ đầu." "Cái gì?!" Sư Phi Huyên lộ vẻ kinh ngạc, ngay cả Từ Hàng Tịnh Trai – chính đạo hàng đầu của Đại Tùy – cũng không có cách nào tiêu diệt tiệm bình nhỏ sao? Từ khi tiệm bình nhỏ khai trương đến nay, nàng biết nó sẽ ảnh hưởng đến việc Từ Hàng Tịnh Trai chọn minh chủ, nhưng không ngờ lại có kết quả như vậy. "Vậy, sư phụ, chúng ta phải làm sao?" Phạm Thanh Huệ ra vẻ trầm ngâm một chút rồi nói ra phương án đã nghĩ sẵn: "Theo tin tức của thám tử truyền về, càng ngày càng nhiều người biết đến tiệm bình nhỏ, nếu ta không thể tiêu diệt được nó, vậy chỉ có thể giống những Yêu Nữ của Âm Quỳ Phái, ở bên cạnh hắn tìm cách khiến hắn đi theo phe ta." Nói xong, Phạm Thanh Huệ nhìn chằm chằm Sư Phi Huyên và Ngôn Tĩnh Am. Lập tức hai người liền hiểu ra, đây là muốn bảo họ đi giám sát cái người chủ tiệm kia. Tuy nhiên, Ngôn Tĩnh Am vẫn có chút mơ hồ, nàng còn không biết người chủ tiệm đó là ai, chỉ biết là phải đi giám sát một người, còn phải lôi kéo hắn. Rốt cuộc thì ai lại đáng giá để Từ Hàng Tịnh Trai phải làm vậy? ! ! Nhưng rồi nàng vẫn gật đầu cùng Sư Phi Huyên, chấp nhận sự sắp xếp của Phạm Thanh Huệ. Sau đó, hai người theo chỉ dẫn của Phạm Thanh Huệ, đi đến tiệm bình nhỏ... Bên kia, thành Lạc Dương, tiệm bình nhỏ. Trương Vô Kỵ đã chọn xong mười cái bình. Nhìn những cái bình trên bàn, Trương Vô Kỵ hít sâu một hơi, vung tay đập mạnh chiếc bình đầu tiên. "Ba!" Cùng với tiếng bình vỡ, một quả trái cây hình dáng kỳ lạ rơi ra, lơ lửng giữa không trung. Trương Vô Kỵ có chút ghét bỏ nhìn cái trái cây có hoa văn xoắn ốc đầy đường kia, xấu xí như vậy! Chắc chắn không ăn được! Nhưng Loan Loan và những người từng thấy Trái Ác Quỷ lại tỏ vẻ ngưỡng mộ. "Trương Vô Kỵ này may mắn quá, lại mở được Trái Ác Quỷ!" "Đúng vậy, dù là kẹo mềm của trưởng lão Văn Thải Đình hay trái khói của ta, đều rất mạnh, không biết trái cây của Trương Vô Kỵ sẽ có tác dụng gì." Loan Loan và Bạch Uyển Nhi không hề giấu diếm, Trương Vô Kỵ cũng nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người, kinh ngạc nhìn trái cây. Theo ý của bọn họ, cái trái cây xấu xí này lại có năng lực đặc biệt gì đó? Lập tức, hắn quay sang hỏi Tần Nam Huyền: "Chủ tiệm, xin hỏi trái cây này có năng lực gì đặc biệt?" "«Vũ khí trái cây» : Đến từ thế giới hải tặc, hệ siêu nhân Trái Ác Quỷ, được mệnh danh là bảo vật biển cả, hóa thân của Ác Quỷ biển, sau khi ăn có thể ban cho năng lực cực kỳ mạnh mẽ, người dùng trái cây này có thể biến bất cứ bộ phận nào trên cơ thể thành vũ khí, cho dù là đao thương kiếm kích, hay súng lục đều có thể biến ra, thậm chí biến thành lựu đạn, sau khi nổ thì các mảnh vỡ vẫn có thể khôi phục lại như cũ." "Không sai, đây là Trái Ác Quỷ." Nghe Trương Vô Kỵ hỏi, Tần Nam Huyền liếc nhìn đồ vật hắn vừa mở được, gật đầu chậm rãi nói: "Đây là vũ khí trái cây, có thể biến bất kỳ bộ phận nào trên cơ thể ngươi thành vũ khí, dù bị hư hại cũng có thể trở về nguyên dạng, chỉ cần..." Tần Nam Huyền chưa nói hết, Trương Vô Kỵ đã vô cùng kích động, bất chấp xấu xí, dù là phân, hắn cũng phải ăn nó. Trương Vô Kỵ cầm trái ác quỷ không do dự, trực tiếp cắn một miếng lớn. Tần Nam Huyền kính phục nhìn Trương Vô Kỵ, một loại quả có mùi vị đặc biệt như vậy, vậy mà lại cắn một miếng lớn thế, thậm chí hắn còn nghi ngờ, nếu có thể ăn hết trái Ác Quỷ trong một lần thì hắn chắc cũng không do dự. Bạch Uyển Nhi thấy Trương Vô Kỵ hành động liền trợn tròn mắt. Nàng biết vật đó khó ăn đến mức nào, mà Trương Vô Kỵ lại ăn được một miếng to như vậy. Đến khi Trương Vô Kỵ nếm được mùi vị thì lập tức nổi gân xanh trên trán, mặt tối sầm lại, vẻ mặt đau khổ. Lúc này, Trương Vô Kỵ hối hận vô cùng, bản thân chỉ là ví von thôi, đâu có thật muốn ăn phân chứ! Cứu mạng, khó ăn quá đi! "Ọe~" Mọi người thấy Trương Vô Kỵ phát ra tiếng nôn khan, cùng với vẻ mặt quái dị, từ trước đến giờ có thứ gì khiến người ta đau khổ như vậy không? Lẽ nào năng lực này đặc biệt mạnh mẽ? Trương Vô Kỵ vì muốn có được năng lực này, vội bịt miệng không cho nôn ra, cố gắng nuốt xuống, rồi nhìn gần một nửa còn lại, định bụng nhắm mắt ăn tiếp, thì Tần Nam Huyền ngăn lại: "Trái cây này chỉ có quả đầu tiên là có hiệu quả, sau không cần ăn nữa." Nghe Tần Nam Huyền nói vậy, Trương Vô Kỵ lập tức trố mắt, không ngờ cái thứ này chỉ cần ăn một miếng? Lập tức hắn u oán nhìn Tần Nam Huyền: "Chủ tiệm, ngươi nói sớm một chút thì tốt rồi!" Giờ Trương Vô Kỵ hồi tưởng lại cái mùi vị đó, trong lòng vẫn còn chút bàng hoàng, nếu cho hắn một cơ hội nữa, biết trái cây này khó ăn như vậy, có lẽ hắn sẽ không dám cho vào miệng nữa. Tần Nam Huyền bất đắc dĩ liếc Trương Vô Kỵ: "Ta còn chưa nói hết câu, ngươi đã ăn rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận