Tống Võ Mở Bình: Chúc Ngọc Nghiên Mở Ra Cơ Giáp

Chương 713: Bỏ rơi nồi cho Lục Tiểu Phụng! ! ! Xui xẻo Tây Môn Xuy Tuyết! ! (canh một )

Chương 713: Đổ vỏ cho Lục Tiểu Phụng! ! ! Xui xẻo Tây Môn Xuy Tuyết! ! (canh một)
Lục Tiểu Phụng hiếu kỳ cầm lấy tờ giấy của Tây Môn Xuy Tuyết. Khi đọc được tin tức bên trên, hắn nhíu mày, vẻ mặt không thể tin nổi. Hắn thực sự không ngờ rằng một thanh kiếm lại có thể khiến phụ nữ thích đến vậy.
"Lục Tiểu Phụng, ngươi có biết nàng là ai không?! Đưa ta đi gặp nàng!"
Tây Môn Xuy Tuyết nhìn Lục Tiểu Phụng với ánh mắt đầy sát ý. Hắn biết Lục Tiểu Phụng có thể không giỏi ở những mặt khác, nhưng về việc dò la tin tức, hắn là người lợi hại nhất. Hơn nữa, người có thể khiến mình thích hẳn không phải hạng tầm thường, nếu không thì nàng làm gì có cơ hội tiếp cận mình?
"Đừng, đừng, đừng..." Lục Tiểu Phụng vội xua tay, cười khổ nói: "Ngươi đừng nóng, tờ giấy này đã nói là chuyện tương lai, bây giờ chúng ta hoàn toàn có thể thay đổi nó."
"Ta giết nàng! Như vậy tương lai liền thay đổi!" Tây Môn Xuy Tuyết đã tỉnh táo hơn một chút, nhìn Lục Tiểu Phụng với vẻ không hiểu. Hắn làm vậy chẳng phải sẽ dứt bỏ hậu hoạ hay sao?
Lục Tiểu Phụng: ...
Hoa Mãn Lâu và những người khác: ...
Các cô gái trong tiệm nhỏ: ...
Đây chính là người tu luyện Tuyệt Tình đạo sao? Để tránh việc mình thích người khác, liền muốn giết luôn người mà mình thích?
Nghe Tây Môn Xuy Tuyết nói vậy, Lục Tiểu Phụng tỏ vẻ bất lực. Nếu nói hắn sai thì không hẳn, thậm chí đây là cách giải quyết tốt nhất, giải quyết vấn đề từ gốc rễ. Nhưng mà cách giải quyết này lại phải dùng đến sát nhân, khiến một người vô tội phải mất mạng.
"Nếu chuyện này là tương lai, vậy ngươi hãy tìm cách giải quyết khác đi. Nếu không, hôm nay ngươi giết một Tôn Tú Thanh, ngày mai sẽ có Lý Tú Xanh, Vương Tú Thanh, làm sao giết cho hết được?"
Nghe Lục Tiểu Phụng nói, Tây Môn Xuy Tuyết rơi vào trầm tư. Rõ ràng hắn thấy lời Lục Tiểu Phụng có lý.
Tây Môn Xuy Tuyết ngẩng đầu nhìn Lục Tiểu Phụng, lạnh lùng nói: "Ngươi đã nói muốn có cách giải quyết, vậy vấn đề này giao cho ngươi."
Lục Tiểu Phụng nghe Tây Môn Xuy Tuyết đổ hết trách nhiệm lên đầu mình thì chỉ biết gật đầu bất đắc dĩ. Xem ra dù hắn đi đâu thì cái thể chất phiền phức cũng không thay đổi. Không hiểu sao Lục Tiểu Phụng có cảm giác như thấy khóe miệng Tây Môn Xuy Tuyết nhếch lên một nụ cười nhạt, nhưng khi hắn nhìn kỹ thì Tây Môn Xuy Tuyết lại có vẻ mặt lạnh lùng như mọi khi, cứ như lúc nãy là hắn nhìn nhầm vậy.
Lục Tiểu Phụng lắc đầu. Xem ra dạo này hắn uống rượu ở Hoa Lâu đến hoa mắt chóng mặt rồi, Tây Môn Xuy Tuyết làm sao có thể cười được chứ! Còn về độ tin cậy của tin tức, bọn họ không hề nghi ngờ gì, dù sao đ·i·ế·m chủ cũng không đáng l·ừ·a d·ố·i bọn họ.
"đ·i·ế·m chủ, cái đó là bánh hấp sao?!"
Nghe Tây Môn Xuy Tuyết vẫn tiếp tục hỏi về mấy thứ đồ mình lấy ra, Lục Tiểu Phụng buồn bực trở lại bên Hoa Mãn Lâu.
Hoa Mãn Lâu mỉm cười nói: "Xem ra Lục Tiểu Kê cả đời này của ngươi, đừng hòng thoát khỏi cái thể chất phiền phức của mình."
Lục Tiểu Phụng tức giận trừng mắt nhìn Hoa Mãn Lâu, không phản bác.
Nghe Tần Nam Huyền giới t·h·iệu đó chỉ là một cái bánh hấp bình thường, Tây Môn Xuy Tuyết để nó sang một bên rồi vung tay đ·á·n·h về phía chiếc bình thứ tư.
"Ba!"
Tiếng bình vỡ vang lên, một bức họa cuộn tròn rơi ra, lơ lửng giữa không tr·u·ng. Tây Môn Xuy Tuyết nhìn bức họa trước mặt, nhíu mày. Xem ra lại là đồ vô dụng!
« Tranh mỹ nữ »: Đến từ một vị họa sĩ vô danh (A jb(cái o0o) F ) vẽ, có thể đem về cất giữ, vài trăm năm sau sẽ thành đồ cổ.
Nhìn Tây Môn Xuy Tuyết lấy được bức họa này, Tần Nam Huyền từ tốn nói: "Đây là một bức tranh mỹ nữ, ngươi có thể mang về cất giữ."
Nghe Tần Nam Huyền nói đây là một bức tranh mỹ nữ, Tây Môn Xuy Tuyết liền đưa nó cho Lục Tiểu Phụng và những người khác. Lục Tiểu Phụng bọn họ thì thích thứ này, còn hắn thì chẳng có cảm giác gì cả.
Lục Tiểu Phụng cũng không khách sáo, mở cuộn tranh ra, muốn xem thử là ai đã vẽ.
Tây Môn Xuy Tuyết lại tiếp tục vung tay về phía chiếc bình thứ năm.
"Ba!"
Một tiếng động nhỏ vang lên, bình vỡ ra, một con búp bê lớn bằng bàn tay rơi ra, lơ lửng giữa không tr·u·ng. Khi Tây Môn Xuy Tuyết nhìn thấy con búp bê trước mặt, hắn lập tức cau mày. Con búp bê này thật sự quá khó coi, không có gì đặc biệt.
Mấy cô gái trong tiệm nhỏ khi nhìn thấy vật này, mặt lập tức lộ vẻ xấu hổ, quay mặt sang một bên.
"Hạ lưu!" Yêu Nguyệt không nhịn được mà mắng một tiếng.
Chỉ có Tiểu Long Nữ vẻ mặt ngơ ngác nhìn con búp bê, hiếu kỳ tại sao nó không mặc quần áo, không thấy lạnh sao.
Lục Tiểu Phụng và Hoa Mãn Lâu thì lại rất thích thú ngắm nghía nó, không biết ai đã tạo ra nó, mà lại tinh xảo như vậy, công phu đúng là quỷ phủ thần c·ô·ng, ngay cả lông mi cũng có thể thấy rõ mồn một.
« Búp bê »: Đến từ một thế giới hiện thực nào đó, dùng để các thợ trang điểm tập luyện trên tỉ lệ nhân hình, đương nhiên còn có các công dụng khác nữa!
Tần Nam Huyền nhìn vật mà Tây Môn Xuy Tuyết lấy được, mặt liền hiện lên vẻ cổ quái. Đồ chơi này mà ngươi nói để thợ trang điểm luyện tập kỹ năng thì ai tin?
Không đợi Tần Nam Huyền giải t·h·í·c·h, Tây Môn Xuy Tuyết liền cầm con búp bê lên, trong nháy mắt búp bê khôi phục hình dạng ban đầu, hắn cảm thấy như đang chạm vào một vật gì đó rất mềm mại, sắc mặt lúc này có chút khó coi, liền trực tiếp ném vào thùng rác.
Cũng may thùng rác bí m·ậ·t này có cái miệng đủ lớn, nếu không thì chưa chắc có thể vứt nó vào được.
Tuy là Tây Môn Xuy Tuyết đã ném đồ, Tần Nam Huyền vẫn nói sơ qua đây là vật gì.
Tây Môn Xuy Tuyết bình ổn lại tâm trạng có chút r·ối l·oạn của mình rồi vung tay về phía chiếc bình thứ sáu.
"Ba!"
Tiếng bình vỡ vang lên, một cái túi tiền không biết làm bằng vật liệu gì rơi ra, lơ lửng giữa không tr·u·ng.
PS: Cảm tạ chư vị xem quan đại đại hoa tươi, vé tháng, đ·á·n·h giá, đặt! ! . (?? ).
Bạn cần đăng nhập để bình luận