Tống Võ Mở Bình: Chúc Ngọc Nghiên Mở Ra Cơ Giáp

Chương 454: Phó Thải Lâm cùng Lỗ Diệu Tử xem điện ảnh ? ! Phó Thải Lâm: Ngươi muốn gặp được mẹ ngươi sao? (ba canh )

Chương 454: Phó Thải Lâm cùng Lỗ Diệu Tử xem phim ư?! Phó Thải Lâm: Ngươi muốn gặp lại mẹ ngươi sao? (canh ba) Phó Thải Lâm thấy chiếc TV trong ngăn tủ, liền chợt nhớ ra mình từng móc ra một cái USB trong cái bình, nghe chủ quán nói bên trong còn chứa rất nhiều phim. Lúc này hắn cười thần bí với Lỗ Diệu Tử: "Lỗ Diệu Tử, có muốn biết thêm một vài thứ thần kỳ hơn không!?"
Nghe Phó Thải Lâm nói vậy, Lỗ Diệu Tử lộ vẻ kinh hãi, còn có thứ gì thần kỳ hơn nữa sao? Lúc này, hắn gật đầu như giã tỏi. Hắn cảm thấy những thứ kỳ lạ hôm nay gặp còn nhiều hơn cả đời mình đã từng thấy.
Phó Thải Lâm dẫn Lỗ Diệu Tử đến cạnh TV, lấy cái USB từ trong tủ cắm vào TV. Đây là một tiểu xảo có thể trữ vật mà hắn vô tình phát hiện ra, hắn bỏ đồ vào phòng, sau đó biến phòng thành dạng nhộng, có thể giữ đồ ở trong. Bất quá không thể bỏ vật sống, trước đây hắn thử bỏ một con gà vào, khi thu nhỏ lại rồi mở ra thì nó đã chết. Nên hắn biết bên trong không thể để đồ sống.
Sau khi cắm USB, Phó Thải Lâm bắt đầu dựa theo cách Tần Nam Huyền đã nói để chuẩn bị chiếu phim. Trong lúc hai người đang thao tác ở đây, cách Tiểu Hiên lầu không xa, một chiếc xe ngựa chở đầy thức ăn đang tiến về phía họ. Người đánh xe ngựa là một cô gái, bộ trang phục bó sát làm lộ ra đường cong cơ thể đầy đặn của nàng. Khuôn mặt xinh xắn, tinh tế của nàng có khi so với Loan Loan, Sư Phi Huyên cũng không hề kém cạnh. Mái tóc đen dài như thác nước xõa xuống tùy ý trên đôi vai thơm tho. Nhất là đôi mắt đẹp sâu thẳm, tựa như bầu trời sao khiến nàng thêm phần thần bí khó lường. Có lẽ do quanh năm phải chịu nắng gió nên làn da nàng mang màu đồng cổ nhạt nhưng vẫn rất mịn màng, mềm mại. Lúc này, nàng đang vô cảm điều khiển xe ngựa tiến về Tiểu Hiên lầu.
Nếu không phải vì muốn cho người khác biết mình còn một người cha, nàng căn bản không muốn đặt chân đến cái nơi khiến nàng thấy chán ghét này. Đến gần Tiểu Hiên lầu, nàng đột nhiên thấy một căn nhà kỳ lạ nên tò mò dừng xe, thi triển khinh công bay về phía căn nhà. Nàng nghe thấy bên trong truyền ra tiếng phụ nữ đau khổ: "A... Mau lên...""Vừa khóc... vừa khóc..." còn kèm theo tiếng thở dốc nặng nề. Thương Tú Tuần cau mày, lộ vẻ chán ghét, không ngờ cha nàng còn có những sở thích bệnh hoạn như vậy.
Nàng chuẩn bị đi vào ngăn cản thì thấy cảnh tượng khiến mặt nàng đỏ bừng, xấu hổ và tức giận khôn nguôi!
"A, các ngươi..." Thương Tú Tuần lập tức xoay người bước ra ngoài. Lúc này hai người trước TV mới hoàn hồn. Vì video trong TV quá mức rung động nên dù cả hai đều là đại tông sư, cũng bị chấn động, vì vậy mà không cảm nhận được Thương Tú Tuần đã đến. Đến khi phản ứng lại thì Thương Tú Tuần đã vào, khiến nàng thấy phải một cảnh không thể chấp nhận.
Lỗ Diệu Tử ban đầu sửng sốt, ngay lập tức giận dữ nhìn Phó Thải Lâm: "Ngươi nói cái đồ thần kỳ là cái này à?""Ta muốn bị ngươi hại chết, con gái, đừng đi mà, nghe ta giải thích đi!" Lỗ Diệu Tử không kịp đôi co với Phó Thải Lâm, vội vàng thi triển khinh công đuổi theo. Ra khỏi phòng, liền thấy Thương Tú Tuần sắc mặt tái nhợt đang chờ bên cạnh xe ngựa.
"Con gái, con nghe ta giải thích..." Lỗ Diệu Tử khẩn trương nhìn Thương Tú Tuần, muốn giải thích chuyện vừa rồi không phải như nàng thấy.
"Ngươi không cần giải thích với ta!" Thương Tú Tuần lạnh lùng nói: "Ngươi làm gì không liên quan đến ta, đây là vật tư của ngươi trong bảy ngày tới, nhớ kỹ lời ngươi đã nói trước kia đấy!" Nghe Thương Tú Tuần nói vậy, Lỗ Diệu Tử chỉ cười khổ, gật đầu.
Sở dĩ Thương Tú Tuần oán hận mà vẫn chưa đuổi ông ra khỏi Phi Mã Mục Tràng. Thứ nhất là vì Lỗ Diệu Tử đã đồng ý bảo vệ Phi Mã Mục Tràng, không xuất hiện trong tầm mắt của người ở Phi Mã Mục Tràng, một đại tông sư cùng với việc Phi Mã Mục Tràng được núi bao bọc, xung quanh chỉ có hai lối đi vào, địa hình hiểm trở tạo thành bình phong thiên nhiên, khiến những kẻ có ý đồ nhòm ngó Phi Mã Mục Tràng chỉ có thể lựa chọn phương thức hợp tác. Nếu không có những yếu tố này, thì với việc Phi Mã Mục Tràng có nhiều ngựa chiến như vậy, e rằng đã sớm bị kẻ có tâm đánh lén hoặc hãm hại rồi. Thứ hai là vì tuy trong lòng Thương Tú Tuần oán hận nhưng sâu thẳm vẫn còn chút tình thân ruột thịt, nên chưa đuổi Lỗ Diệu Tử mà vẫn cho ông ở lại Phi Mã Mục Tràng.
Lỗ Diệu Tử cũng biết Thương Tú Tuần đang giận dữ, không thể nào giải thích được. Tuy nhiên chỉ cần không bị đuổi đi, thì khi nàng nguôi giận sẽ tìm cơ hội giải thích sau. Lúc này Phó Thải Lâm cũng tắt TV, vội vàng chạy ra ngoài phòng, thấy tình hình hiện tại, hắn biết không thể giải thích suông được mà phải chứng minh bằng hành động.
Phó Thải Lâm ngay lập tức đứng trước Thương Tú Tuần, biến phòng thành dạng bao con nhộng vạn năng. Thương Tú Tuần đang buồn rầu, sắc mặt dần chuyển sang kinh hãi, vẻ mặt không thể tin nổi nhìn những chuyện đang xảy ra trước mắt.
"Cái này... cái này..." Nàng không biết phải dùng từ gì để diễn tả nữa. Lỗ Diệu Tử cũng kinh hãi không kém, căn phòng lớn như vậy có thể biến nhỏ đến vậy sao! Nhưng biết đây là cơ hội tốt để giải thích, ông vội mở lời: "Con gái, như con thấy đó, chúng ta chỉ là đang nghiên cứu cái vật này, cả hai đều không biết trong đó có gì!"
Nếu không tận mắt chứng kiến Phó Thải Lâm biến căn nhà nhỏ đi, chỉ dựa vào việc ông chỉ hay quan tâm đến mấy khúc gỗ, Thương Tú Tuần biết mình đã hiểu lầm. Lúc này nàng im lặng một hồi rồi nói: "Xin lỗi, là ta hiểu lầm ngươi."
Nói xong Thương Tú Tuần liền định quay đi, tuy nàng rất tò mò về chuyện căn phòng vừa rồi biến thành vật nhỏ như ngón tay, nhưng đó dù sao cũng là chuyện của họ, nàng không có quyền can dự vào.
"Thương tràng chủ!" "Ngươi muốn gặp lại mẹ ngươi sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận