Tống Võ Mở Bình: Chúc Ngọc Nghiên Mở Ra Cơ Giáp

Chương 415: Khiếp sợ Ngũ Độc Đồng Tử cùng Lâm Thi Âm, Lâm Thi Âm: Khói trắng hóa hình, thành tinh « canh tư ».

Chương 415: Khiếp sợ Ngũ Độc Đồng Tử cùng Lâm Thi Âm, Lâm Thi Âm: Khói trắng hóa hình, thành tinh «canh tư».
Nghe được người trước mắt này trêu chọc mình, Lâm Thi Âm cau mày nhìn hắn, đối diện với nam tử dường như tiểu hài tử này, nàng không dám khinh thường chút nào, bởi vì ở nơi người có bộ dáng tiểu hài tử này, nàng cảm nhận được nguy cơ sinh tử. Đứa trẻ kia cũng không vội ra tay, chỉ là vẻ mặt tươi cười, cà lơ phất phơ nhìn nàng. Hai người cứ thế giằng co. Nhưng theo thời gian trôi qua, Lâm Thi Âm càng thêm khẩn trương, nàng biết không thể cứ tiếp tục chờ đợi, nếu không chờ quân truy sát đến, nàng liền không trốn thoát được. Lúc này chuẩn bị ra tay công kích trước tên tiểu hài tử, vừa dùng lực liền phát hiện mình không thể điều động nội lực, đột nhiên xương cốt toàn thân giống như bị quất ra, mềm nhũn ngồi dưới đất. Lâm Thi Âm trên khuôn mặt lạnh lẽo nhất thời lộ ra vẻ kinh hoàng: "Đê tiện, ngươi lại dám hạ độc? ! !"
Cao thủ dùng độc, thân hình tiểu hài tử, trong đầu Lâm Thi Âm hiện lên một cái tên, sợ hãi thốt lên: "Ngươi là Ngũ Độc Đồng Tử!?"
"Kiệt kiệt kiệt..."
Ngũ Độc Đồng Tử thấy Lâm Thi Âm nhận ra mình, nhất thời phát ra tiếng cười quái dị, sau đó lộ nụ cười tà ác nói: "Nếu đã nhận ra ta, bằng lòng làm thê tử của ta, ta liền để ngươi một mạng, nếu không đáp ứng, vậy thì đợi ta hưởng thụ xong rồi đi chết."
Lấy giết người làm thú vui, Ngũ Độc Đồng Tử nhìn thấy Lâm Thi Âm cũng không kìm được dâng lên ý muốn chiếm làm của riêng.
"Được thôi, chỉ cần ngươi giết hết đám người ngoài kia, ta liền đáp ứng điều kiện của ngươi!"
Nghe Lâm Thi Âm nói, Ngũ Độc Đồng Tử lắc đầu: "Ngươi không có tư cách nói điều kiện với ta."
"Vậy ngươi đừng hòng có được ta! ! !"
Lâm Thi Âm không chút do dự từ chối yêu cầu của Ngũ Độc Đồng Tử, sau đó cầm trường kiếm trong tay đâm về ngực mình. Để cho mình tham sống sợ chết mà trở thành thê tử của Ngũ Độc Đồng Tử, Lâm Thi Âm nguyện chọn tự tử. Ngũ Độc Đồng Tử thấy cảnh này, nhất thời đồng tử co rút, lật bàn tay, một hòn đá nhỏ xuất hiện trong tay mình, dùng nội lực bao bọc rồi đánh vào trường kiếm của Lâm Thi Âm, trong nháy mắt đánh rơi kiếm xuống đất, vẻ mặt dữ tợn cười, nhìn Lâm Thi Âm nói: "Ngươi muốn chết, phải hỏi ta có đồng ý hay không! Kiệt kiệt kiệt. . ."
Sở dĩ Ngũ Độc Đồng Tử cho Lâm Thi Âm dây dưa lâu như vậy, là vì muốn để nàng hoàn toàn trúng độc mất đi khả năng phản kháng. Còn việc ra điều kiện vừa nãy chỉ là để thử mà thôi, nếu đáp ứng, hắn có thể tiết kiệm chút sức, còn nếu không đáp ứng, vậy thì chỉ còn cách tự mình động thủ.
Chỉ thấy cả người hắn hóa thành một bóng đen lao về phía Lâm Thi Âm, mắt thấy nàng sắp rơi vào ma trảo của Ngũ Độc Đồng Tử.
Đột nhiên một làn khói trắng tràn ngập, hướng về phía Lâm Thi Âm, làn khói trắng này tốc độ nhanh hơn hắn nhiều, nếu không phải hắn đang muốn bắt Lâm Thi Âm thì có thể đã hút phải làn khói trắng này rồi, Ngũ Độc Đồng Tử quyết định nhanh chóng ngừng thở, thân ảnh cấp tốc rút lui, thoát khỏi phạm vi khói trắng, ngón tay khẽ nhúc nhích, dùng nội lực dẫn độc dược đến chỗ khói trắng tràn ngập, điều khiến Ngũ Độc Đồng Tử kinh sợ là, làn khói trắng kia phảng phất như có sinh mệnh, mang theo Lâm Thi Âm rời đi, đến bên đám người kia.
Ngũ Độc Đồng Tử nhất thời đồng tử đột nhiên co lại, vẻ mặt ngưng trọng, nghiêm nghị nhìn đám người kia. Bọn họ xuất hiện ở chỗ này từ khi nào, bản thân không hề phát hiện, chẳng lẽ những người này đều là cao thủ tông sư, nghĩ tới đây, trong mắt Ngũ Độc Đồng Tử thoáng hiện vẻ khẩn trương, nhưng hắn không hề hoảng loạn, dù sao mẹ nuôi của hắn là Đại Tông Sư nổi tiếng, coi như những Đại Tông Sư khác cũng ít nhiều nể mặt mẹ nuôi mình, huống chi bọn họ chỉ là một đám tông sư, mà cảnh giới tông sư, mình cũng đâu phải chưa từng giết qua. Nghĩ vậy, một tia lo lắng trong lòng Ngũ Độc Đồng Tử biến mất, thay vào đó là sự tò mò đánh giá Tần Nam Huyền cùng mọi người.
Lâm Thi Âm chỉ cảm thấy mình bị một đám khói trắng bao phủ, sau đó đến trước mặt một đám người, đám người kia ngoại trừ người cầm đầu có mày kiếm mắt sáng, nam tử anh tuấn đẹp trai ra, thì còn lại đều là những cô gái trẻ tuổi. Lâm Thi Âm có chút tò mò, nhưng nàng biết những chuyện này người ta không nói, mình là người ngoài đương nhiên không thể hỏi, chỉ đành vẻ mặt cảm kích nhìn mọi người nói: "Thi Âm đa tạ chư vị đã cứu mạng!"
"Chẳng lẽ ngươi không cảm ơn ta sao?"
Khói trắng bên cạnh Lâm Thi Âm đột nhiên phát ra âm thanh trong trẻo dễ nghe, khiến nàng giật mình.
"Cái này... Cái này..."
Lâm Thi Âm và Ngũ Độc Đồng Tử đều khiếp sợ, khói trắng lại có thể nói! ! !
Nhưng chuyện khiến hai người họ khiếp sợ hơn nữa vẫn còn tiếp diễn, chỉ thấy làn khói trắng chậm rãi ngưng tụ thành hình người, sau đó khói trắng tan đi, một thiếu nữ xuất hiện trước mặt Lâm Thi Âm, khiến Lâm Thi Âm sợ hãi, nhịn không được lùi lại một bước, trực tiếp xông vào lòng Tần Nam Huyền, cảm nhận được hơi ấm. Một giọng nói trầm ấm, mang theo chút lười biếng vang lên bên tai nàng.
"Tiểu thư, nàng không sao chứ?"
Khiến nàng vốn đứng không vững lại càng thêm lúng túng. Chỉ biết chết chết túm lấy cánh tay của nam tử phía sau, nhờ vậy mới không ngã nhào ra đất. Trên mặt Tần Nam Huyền thoáng qua vẻ kinh ngạc, nàng trúng độc mà sao có thể túm chặt tay mình đến vậy. Loan Loan thấy hành động của Lâm Thi Âm, vẻ mặt gian xảo hiện lên, đôi mắt đẹp linh động không ngừng xoay chuyển, hiển nhiên lại đang nghĩ mưu kế quỷ quái.
"Bạch... Khói trắng hóa hình, thành tinh!"
Lúc này trên gương mặt nhỏ nhắn lạnh lùng của Lâm Thi Âm tràn đầy vẻ kinh hãi, chuyện này thật quá vô lý, nàng từ trước tới giờ chưa thấy chuyện dị thường như vậy, nó còn vượt quá mấy thứ truyện chí quái mà thư sinh hay viết. Vẻ mặt dữ tợn của Ngũ Độc Đồng Tử cũng kinh ngạc không thôi. Hắn cũng là lần đầu tiên thấy chuyện kỳ lạ như vậy. Đến cả mẹ nuôi hắn cũng không thể hóa thành khói trắng, đừng nói đến việc hóa thành khói trắng rồi lại trở về hình dáng cũ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận