Tống Võ Mở Bình: Chúc Ngọc Nghiên Mở Ra Cơ Giáp

Chương 58: Chúc Ngọc Nghiên tới bình nhỏ cửa hàng, ngươi mượn cái này khảo nghiệm ta ? (ba canh )

Chương 58: Chúc Ngọc Nghiên đến tiệm bình nhỏ, ngươi mượn cái này khảo nghiệm ta? (canh ba) Đầu năm nay vì lắm lời mà mất mạng không kể xiết, bỏ mình lại càng không phải số ít.
Hai nữ tử hiển nhiên đã quá quen với ánh mắt này, cho nên cũng chẳng để ý.
Chỉ là lạnh nhạt đi về một hướng.
"Ơ, bọn họ đi vào cái ngõ nhỏ kia, ở đó có cửa tiệm nào sao?"
"Trong cái ngõ nhỏ đó ngoài một tiệm bán bình ra thì chẳng có gì khác!"
"Vậy hai vị nữ hiệp có lẽ là đi mua bình rồi."
"Nhà ta cũng có bình nè, có phải có cơ hội không. . ."
"Là có cơ hội, nhưng là cơ hội mất mạng đó."
Nam tử nghe vậy ngượng ngùng cười trừ, hắn biết lời mình nói có phần kỳ quái.
Nữ hiệp như vậy, đừng nói bình, coi như là vạn lượng hoàng kim cũng có người sẵn sàng trả giá.
Nhưng mọi người cũng không có ý định đi theo xem kết quả.
Chọc giận một vị nữ hiệp, hậu quả không phải là bọn người bình thường này có thể gánh nổi.
Đến bên ngoài tiệm bình nhỏ.
Chúc Ngọc Nghiên khẽ nhắm mắt, nhìn tiệm bình nhỏ có chút cũ kỹ, quay đầu hỏi Loan Loan: "Loan Loan, đây là tiệm bình nhỏ mà con nói?"
"Dạ, không sai, chính là chỗ này."
Loan Loan gật đầu, nghĩ đến việc sắp gặp được điếm chủ, mặt lập tức lộ vẻ kích động.
490 dặm đường này chính là từ nơi đóng quân của Âm Quỳ Phái toàn lực chạy đến của hai thầy trò Chúc Ngọc Nghiên và Loan Loan.
Chúc Ngọc Nghiên gật đầu, dẫn đầu đi vào bên trong tiệm bình nhỏ.
Vừa bước vào tiệm bình nhỏ, ánh mắt của Chúc Ngọc Nghiên đã bị một nam tử duy nhất trong tiệm hấp dẫn.
Dù Loan Loan đã nói trước, nhưng khi nhìn thấy thanh niên này nàng vẫn không khỏi hơi ngạc nhiên.
Thấy thanh niên kia tuổi tác cũng xấp xỉ Loan Loan, mặc toàn thân y phục trắng, trên mặt mang nụ cười nhàn nhạt, nhìn vào có cảm giác vô cùng dễ chịu.
Nhìn dáng vẻ này ngược lại giống như một công tử bột, chứ không giống một điếm chủ.
Trên người lại không có bất kỳ dấu hiệu nội lực dao động nào, thật sự giống như một người bình thường.
Chúc Ngọc Nghiên không khỏi cau đôi mày thanh tú.
Trong giang hồ, nàng cũng thuộc hàng cao thủ, có thể vượt trên cảnh giới của nàng, khiến nàng nhìn không thấu người chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Nhưng những người đó đều không ngoại lệ, không phải lão nhân thì cũng là trung niên, chưa từng nghe nói có ai trẻ như vậy đã vượt lên trên mình.
Theo những gì mình biết, chỉ có ở trong Đại Tống, Thiên Sơn Phiêu Miểu Phong Linh Thứu Cung chủ nhân Thiên Sơn Đồng Mỗ tu luyện "Bát Hoang Lục Hợp Duy Ngã Độc Tôn Công" mới có hiệu quả này.
Nhưng Thiên Sơn Đồng Mỗ là một nữ nhân, chứ không phải một nam tử.
Cũng chưa từng nghe nói Bát Hoang Lục Hợp Duy Ngã Độc Tôn Công còn có thể chuyển đổi giới tính.
"Điếm chủ, ta đến rồi đây, ta mang theo sư phụ tới mở bình."
Loan Loan vui vẻ nhìn Tần Nam Huyền.
"Ừ, Loan Loan cô nương, chúng ta lại gặp nhau rồi."
Tần Nam Huyền gật đầu với Loan Loan, sau đó quay sang mỉm cười nhìn Chúc Ngọc Nghiên, lạnh nhạt nói: "Âm Hậu, ngươi cũng đến."
Một nữ tử ăn mặc mộc mạc, tao nhã, khuôn mặt vô cùng tinh xảo đang đứng cùng Loan Loan ở cửa.
Thân hình nàng thướt tha thon dài, tóc búi cao, đôi mày thanh tú xếch lên, đôi mắt đen như mực, cực kỳ có thần thái, đảo mắt nhìn khắp nhà có thể khiến bất kỳ người đàn ông nào cũng si mê.
Kết hợp với làn da trắng mịn không tì vết như ngọc điêu, ai có thể không cảm thấy kinh diễm.
Chúc Ngọc Nghiên chỉ đứng ở đó thôi, không làm bất cứ động tác nào nhưng lại cho người ta cảm giác muốn ngắm nhìn mãi không thôi, lại còn ẩn chứa sự quyến rũ tột độ.
Thời gian cũng không hề để lại dấu vết gì trên mặt nàng, cùng Loan Loan đứng cạnh nhau như hai chị em, xinh đẹp mà cao ngạo.
"Gặp qua điếm chủ, ta nghe Loan Loan nói bình ở chỗ ngươi rất thần kỳ, có thể mở ra đủ loại đồ vật, nên ta đặc biệt đến đây mở bình thử."
"Chỉ là không ngờ điếm chủ lại là một người trẻ tuổi như vậy."
Chúc Ngọc Nghiên tuy có chút kinh ngạc nhưng vì trước đó đã nghe Loan Loan miêu tả Tần Nam Huyền, nên nàng đã nhanh chóng ổn định lại tâm tình, thể hiện phong thái và khí chất của một Chưởng môn Âm Quỳ Phái.
Tần Nam Huyền gật đầu, lạnh nhạt nói: "Nếu Âm Hậu đã đến đây, tin là quy tắc, Loan Loan cô nương đã nói rõ với ngươi rồi."
"Không sai!"
Chúc Ngọc Nghiên gật đầu, khẽ cười nói: "Nếu như không tận mắt chứng kiến Loan Loan, một người ở Tiên Thiên Cảnh mà có thể ngự không bay đi, ta sẽ không đến đây, còn tưởng Loan Loan lại nói đùa với ta nữa chứ."
"Đúng rồi, điếm chủ, ta khi về thì nghĩ đến một vấn đề, cái chong chóng tre này có thể mở pin bên trong ra không?"
Loan Loan lúc này tiến đến trước mặt Tần Nam Huyền, tinh nghịch hỏi.
Tần Nam Huyền gật đầu, mỉm cười nói: "Đương nhiên, nếu trong bình có thể mở ra chong chóng tre, đương nhiên có thể mở pin dùng cho nó, đây là con đường duy nhất hiện tại."
Còn về việc có thể nghiên cứu ra hay không, đùa à, bây giờ muốn nghiên cứu pin ra thì quá khó khăn.
Thậm chí có thể nói là không thể.
Đương nhiên sau này có lẽ có người chế tạo được pin, nhưng lại không có chong chóng tre thì cũng có thể đi mua.
Nhưng hiện tại thì chưa ai mở được.
Nghe Tần Nam Huyền nói, Loan Loan tinh quái quay sang nhõng nhẽo với Chúc Ngọc Nghiên: "Sư phụ, người nghe rồi đấy, điếm chủ ở đây có thể mở ra pin, con là mang người đến mở bình đó, điện của pin tiêu hao nhiều quá rồi, người nhất định phải cho con mở một cục pin ra nhé."
Nghe Loan Loan nhõng nhẽo, Chúc Ngọc Nghiên sủng nịnh nhìn nàng, trên mặt thoáng nét bất lực nói: "Được được được, lát nữa nếu mở được pin, liền cho con."
Sau đó Chúc Ngọc Nghiên quay đầu, mỉm cười nhìn Tần Nam Huyền: "Ta muốn mở mười cái bình, đây là một trăm lượng hoàng kim."
Nhận lấy số hoàng kim Chúc Ngọc Nghiên đưa, Tần Nam Huyền gật đầu, chỉ vào giá hàng đựng bình phía sau, cười nhạt nói: "Âm Hậu, xin mời, chọn xong thì cho ta biết."
Nghe vậy, Chúc Ngọc Nghiên đi đến bên cạnh giá hàng chọn bình.
Nàng muốn quan sát thật kỹ xem những cái bình này có gì khác biệt.
Loan Loan thì tranh thủ cơ hội này tiến đến gần Tần Nam Huyền, có chút hiếu kỳ hỏi: "Điếm chủ, những thứ này rốt cuộc làm sao bỏ vào trong bình vậy, cơ quan thuật của Mặc gia tuy lợi hại, nhưng cũng không làm được như ngươi bỏ vào bình thế này mà?"
Tần Nam Huyền liếc nhìn Loan Loan, khẽ cười nói: "Đó không phải là cơ quan thuật của Mặc gia, còn làm sao bỏ vào thì đó là bí mật kinh doanh."
Loan Loan giận dỗi liếc Tần Nam Huyền, ôm lấy cánh tay hắn làm nũng: "Điếm chủ à, ngươi nói cho người ta đi."
Tần Nam Huyền liền cảm giác tay mình rơi vào một nơi mềm mại, thoải mái.
Không ngờ Loan Loan cũng có dáng dấp như vậy.
Bất quá, dùng cái này để khảo nghiệm ta, xem thường ai đó.
Một cái làm sao đủ! !
Ít nhất phải thêm một cái nữa.
Cảm ơn Y Nhân Bắt Đầu vì đã tặng thưởng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận