Tống Võ Mở Bình: Chúc Ngọc Nghiên Mở Ra Cơ Giáp

Chương 43: Biến heo dược hoàn, Đại Lý Đoàn Thị Nhất Dương Chỉ (năm canh )

Chương 43: Biến heo dược hoàn, Nhất Dương Chỉ của Đoàn Thị Đại Lý (năm canh)
Tần Nam Huyền nhìn Vương Thế Sung moi lên cái giếng, nhất thời hơi kinh ngạc, thứ này lại bị Vương Thế Sung moi lên. Không biết nên nói hắn vận may tốt hay là vận may tệ nữa. Dù sao đây là đồ vật không giới hạn, không có điểm dừng. Vật này tương đương với cho thêm một cơ hội mở bình có tỷ lệ tử vong.
Tần Nam Huyền nhàn nhạt mở miệng giới thiệu: "Giếng cầu nguyện, có thể bỏ vào tùy ý đồ vật sau đó biến thành vật phẩm tốt hơn hoặc kém hơn vật này, tỉ lệ đều là một nửa, dùng một lần sẽ biến mất."
Nhìn vẻ mặt mê hoặc của Vương Thế Sung, Tần Nam Huyền tiếp tục nói: "Ví dụ như, ngươi ném vào giếng này một thỏi bạc, nó có thể sẽ biến thành một văn tiền đồng, cũng có thể sẽ biến thành một viên Cửu Chuyển Kim Đan có thể cho ngươi lập tức thành tiên."
Nghe đến đây, hai mắt Vương Thế Sung đỏ bừng, hô hấp nhất thời dồn dập. Thành tiên, chuyện xa xôi và không thể nào so sánh được, không ngờ lại có cơ hội thực hiện ở nơi này.
Vương Thế Sung lập tức không nhịn được sử dụng giếng cầu nguyện, nhất thời bên trong cửa hàng bình nhỏ chỉ còn một cái giếng đang bốc kim quang. Vương Thế Sung hết sức nghiêm túc cởi chiếc Bích Ngọc ban chỉ trên ngón tay ra, sau đó cẩn trọng bỏ vào giếng.
"Bá!" Theo một tiếng kim quang lóe lên, một viên dược hoàn bật ra. Vương Thế Sung nhanh tay lẹ mắt chộp lấy viên dược hoàn, cẩn thận quan sát. Viên thuốc trong tay Vương Thế Sung hóa ra lại là một cái đầu heo.
"Đây là vật gì vậy?" Vương Thế Sung vẻ mặt mê hoặc nhìn Tần Nam Huyền. Đã lớn như vậy, hắn chưa từng thấy viên dược hoàn nào quái dị như thế. Mấu chốt là hình dạng còn giống hệt đầu heo. Chẳng lẽ mình thực sự có duyên với heo? Vương Thế Sung bắt đầu hoài nghi chính mình.
«Biến heo dược hoàn»: Đến từ thế giới nào đó, một kẻ nhàm chán phát minh ra viên thuốc chỉnh người có tác dụng trong thời gian giới hạn ba phút, sau ba phút tự động biến về nguyên dạng, đương nhiên vào lúc nguy hiểm, ngươi cũng có thể chọn biến thành heo để chạy trốn.
Tần Nam Huyền liếc nhìn dược hoàn trong tay hắn, nhàn nhạt giải thích: "Đây là một viên dược hoàn có thể biến thành động vật, dược hoàn có hình dạng gì thì sẽ biến thành động vật đó."
"Gì? Biến thành động vật?" Nghe Tần Nam Huyền giải thích, Vương Thế Sung rối bời. Đến cả Trương Tam Phong kiến thức rộng cũng ngơ ngác cả người. Người làm sao có thể biến thành động vật, đây rõ ràng là hai loài khác nhau mà. Hơn nữa ăn một viên đan dược thì biến thành động vật, không khỏi quá trò hề đi.
Nếu là ở nơi khác nói thì Vương Thế Sung khẳng định không tin. Nhưng ở trong cái cửa hàng bình nhỏ thần kỳ này, hắn đã moi ra được mấy thứ thần kỳ rồi. Hắn không thể không lựa chọn tin tưởng.
Tuy Vương Thế Sung chán ghét heo nhưng nghĩ đến món đồ này có thể cứu mạng, hắn vẫn hết sức nghiêm túc cất nó đi. Trong mắt Trương Tam Phong cũng lộ ra một tia sáng ngời. Biến thành heo, vậy thì không cần lo bị người khác truy sát tìm ra rồi. Suy nghĩ sâu xa, hắn vuốt vuốt râu mép, xem ra sau này nếu mình truy sát ai, động vật nhỏ ven đường đều không thể bỏ qua.
Tần Nam Huyền còn chưa biết, chính bởi viên biến heo dược hoàn này mà về sau có một số động vật nhỏ vô tội bị tai họa ngập đầu.
Vương Thế Sung đưa tay đập vỡ cái bình thứ sáu. "Ba!" Theo một tiếng vang nhỏ, bình vỡ tan, một cái đầu gỗ được chế tác tinh xảo rớt ra, trôi lơ lửng giữa không trung.
"Đây là khóa Lỗ Ban?" Vương Thế Sung có chút không chắc chắn nhìn vật đang trôi lơ lửng giữa không trung.
«Khóa Lỗ Ban»: Đến từ nước Lỗ thời Xuân Thu, công tượng Lỗ Ban làm ra để kiểm tra IQ của con trai, không thể nào không thể nào, ngươi không lẽ ngay đồ chơi của con nít cũng không giải được chứ.
Tần Nam Huyền nhìn lướt qua, gật đầu: "Không sai, đây chính là khóa Lỗ Ban."
Nghe xong lời Tần Nam Huyền, Vương Thế Sung mặt không cảm xúc, mình cũng đâu phải con nít. Ai mà còn chơi mấy trò khóa Lỗ Ban này nữa chứ. Vương Thế Sung vận nội lực trong người, trực tiếp đánh nát khóa Lỗ Ban thành bột phấn. Sau đó một chưởng trực tiếp đánh nát cái bình thứ bảy.
"Ba!" Theo tiếng bình vỡ vang lên, một cái bánh màn thầu trắng tinh từ trong bình rơi xuống, bay lơ lửng.
??? Vương Thế Sung nhất thời vẻ mặt nghi hoặc nhìn cái bánh màn thầu này. Nếu mình không nhìn nhầm thì đây là một cái bánh màn thầu.
«Bánh bao chay»: Đến từ một thế giới thực tại nào đó, tiệm bánh bao làm ra bánh bao chay, vị ngon hơn.
Nghe Tần Nam Huyền giới thiệu, sắc mặt Vương Thế Sung có chút khó coi. Cho mình một cái bánh bao chay là có ý gì!? Chê mình không có cơm ăn à? Ta đường đường một thành Lạc Dương Thái Thú, lại cần một cái bánh bao à!
Hắn dùng nội lực trực tiếp đánh nát cái bánh màn thầu. Có chút tức giận, trực tiếp đập vỡ hết cả ba cái bình còn lại. "Ba ba ba!" Theo ba tiếng nhẹ vang lên, bình vỡ tan. Đồ vật bên trong cũng rơi ra, trôi nổi giữa không trung.
«Cốc giữ nhiệt»: Đến từ một thế giới hiện thực nào đó, cốc giữ nhiệt được sản xuất, có thể giữ nhiệt hiệu quả trong ba ngày, người đã trúng niên bất đắc dĩ, trong bình giữ nhiệt thường ngâm cẩu kỷ.
«Miêu bảy liên hoàn bảy kim hợp nhất»: Đến từ thế giới khoa học nào đó, một nhà khoa học mèo yêu đã nghiên cứu chế tạo ra bảy kim tiêm hiệu suất cao dùng cho mèo, có thể dự phòng các loại bệnh của mèo một cách hữu hiệu, thích hợp với mèo lớn, mèo nhỏ, không có bất cứ tác dụng phụ nào.
«Nhất Dương Chỉ»: Tuyệt học độc môn của Đoàn Thị Đại Lý, vừa có thể ngăn địch, cũng có thể chữa thương cứu người, dùng nó để điều khiển vừa có thể cận kề tấn công vào huyệt đạo của đối phương, vừa có thể từ xa tiến sát gần, thật là diệu thuật vô thượng khắc địch thoát thân.
Vương Thế Sung kinh hỉ nhìn quả cầu ánh sáng màu tím mình vừa moi ra, thật không ngờ vào thời điểm cuối cùng lại có được một tuyệt chiêu.
"Điếm chủ, quả cầu ánh sáng màu tím này là vật gì?"
Tần Nam Huyền nhìn quả cầu ánh sáng màu tím khe khẽ giải thích: "Đây là quang cầu Nhất Dương Chỉ."
Nghe Tần Nam Huyền nói, Vương Thế Sung tràn ngập vẻ mặt mừng rỡ. Nhất Dương Chỉ của Đoàn Thị Đại Lý là môn tuyệt kỹ giang hồ đồn đại, không ngờ lại bị mình moi ra được. Không hề do dự, Vương Thế Sung chạm vào quả cầu ánh sáng màu tím, trong nháy mắt những kinh nghiệm liên quan đến Nhất Dương Chỉ đều tuôn vào đầu.
Lúc này hắn mới biết Nhất Dương Chỉ rốt cuộc có bao nhiêu lợi hại, thảo nào có thể trở thành tuyệt học gia truyền của Đoàn Thị Đại Lý. Đáng tiếc chính mình mới chỉ nhập môn môn tuyệt học này, hơn nữa không phải trường hợp cần thiết thì vẫn không thể tùy ý thi triển. Lỡ mà bị người của Đoàn Thị Đại Lý phát hiện thì lúc đó lại tránh không khỏi một trận ác chiến. Nó chỉ có thể trở thành chiêu chuẩn bị sau lưng ẩn giấu để sử dụng thôi!
Kìm nén lại tâm tình kích động muốn thử ngay ở đây. Hắn nhìn Tần Nam Huyền hỏi: "Điếm chủ, hai thứ còn lại là cái gì?"
"Cốc giữ nhiệt, có thể giữ nhiệt độ trong ly, làm chậm sự giảm nhiệt hoặc tăng nhiệt độ."
Vương Thế Sung nghe Tần Nam Huyền giải thích, nhất thời hai mắt sáng lên, món đồ này rất tốt. Mình bình thường pha trà, đợi không bao lâu nước liền nguội. Mùi vị trà cũng thay đổi. Nhưng bây giờ có cốc giữ nhiệt này thì trà mình pha trong thời gian ngắn sẽ không thay đổi. Lúc nào cũng có thể uống được trà nóng.
Tần Nam Huyền nhìn ống tiêm cuối cùng, nhàn nhạt mở miệng: "Đó là vắc-xin phòng bệnh miêu bảy liên hoàn bảy kim, có thể phòng bệnh cho mèo."
Nghe nói là vắc-xin phòng bệnh cho mèo, Vương Thế Sung không chút suy nghĩ trực tiếp đưa cho Đổng Thục Ny ở một bên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận