Tống Võ Mở Bình: Chúc Ngọc Nghiên Mở Ra Cơ Giáp

Chương 311: Cầu mưa phù, Phong Tuyết kiếm mở ra, đặc thù anko (đậu đỏ) « ba canh ».

Chương 311: Phù Cầu Mưa, Phong Tuyết Kiếm mở ra, anko (đậu đỏ) đặc thù « ba canh ».
« Phù Cầu Mưa »: Đến từ một thế giới tu tiên nào đó, một lá bùa do người tu chân mang lòng thương thiên hạ luyện chế, có thể dùng tuần hoàn nhiều lần. Sau khi dùng, khu vực mười km xung quanh sẽ bắt đầu mưa to, duy trì liên tục nửa tiếng. Thời gian chờ là mười lăm ngày.
« Phong Tuyết Kiếm »: Bảo kiếm do nhân vật truyền kỳ Cổ Mộc Thiên sử dụng, chế tạo từ thất thải thủy tinh mẫu, vô cùng sắc bén, khi sử dụng có thể dẫn động lôi điện. Nếu phối hợp Long Hồn đao có thể sinh ra hiệu quả đặc thù.
Nghe Tống Tuyết hỏi, Tần Nam Huyền liếc nhìn những đồ nàng mở ra, nhất thời nhíu mày. Tống Tuyết này vận khí thật sự không tệ, lần này mở ra ba thứ cái nào cũng là đồ tốt. Lắc đầu, Tần Nam Huyền mở miệng: "Vận khí không tệ, lần này mở ra ba thứ đều là đồ không tồi."
Nghe thấy mình mở ra ba món đồ đều tốt, trên mặt Tống Tuyết lập tức lộ vẻ vui mừng và hưng phấn, có chút vội vàng mở miệng: "Điếm chủ, xin người giới thiệu một chút mấy thứ này."
Tần Nam Huyền gật đầu, thản nhiên nói: "Cái mặt nạ này gọi là Hắc Ảnh Quân Đoàn, sau khi dùng có thể triệu hồi ra Phệ Ảnh Quân Đoàn." "Có thể triệu hồi quân đoàn!?" Nghe Tần Nam Huyền nói vậy, trên mặt Tống Tuyết lộ rõ vẻ kinh hỉ, đây chẳng phải là thứ chuẩn bị cho tình huống của mình bây giờ sao, mình muốn lên làm Nữ Vương, nhất định cần có thế lực riêng giúp mình diệt trừ những tiếng nói bất đồng. Vật này đúng là giúp mình giải quyết vấn đề hiện tại.
Lúc này, có chút kích động, nàng đeo mặt nạ lên mặt mình. Trong đầu Tống Tuyết liền hiện ra phương pháp sử dụng và tình huống cụ thể của chiếc mặt nạ này. Tâm niệm vừa động, từng sinh vật nhỏ có hình dáng như cá mập, lớn chừng con cún con xuất hiện, trông có vẻ khá đáng yêu. Thấy Phệ Ảnh Quân Đoàn vẫn đang không ngừng xuất hiện, Tống Tuyết vội vàng dừng việc triệu hồi, các binh sĩ Phệ Ảnh Quân Đoàn tề tụ bên cạnh nàng.
"Thật là đáng yêu a!"
"Đây là quân đoàn sao? Cảm giác giống như động vật nhỏ vậy."
Thấy vẻ đáng yêu của Phệ Ảnh Quân Đoàn, đám người Bạch Uyển Nhi đều lộ vẻ thích thú. "Ha hả..." Lúc này Chu Vô Thị mới thở phào một hơi, trên mặt hiện lên một tia ý cười khinh miệt. Hắn vốn tưởng rằng cái loại quân đoàn mà điếm chủ nói là loại quân đội to cao lực lưỡng, ai ngờ lại là những sinh vật bé tí tẹo như vậy. Việc triệu hồi này tuy thần kỳ nhưng lại không có bất cứ tác dụng gì.
Nghe thấy tiếng cười của Chu Vô Thị, Tống Tuyết chỉ quay đầu nhìn hắn một cái, cũng không giải thích gì. Dù sao người khác càng coi thường Phệ Ảnh Quân Đoàn này thì lúc nó thể hiện tác dụng sẽ càng lớn. Tống Tuyết biết rõ sự cường đại của Phệ Ảnh Quân Đoàn, chúng có thể thôn phệ ảnh tử của người khác, nuốt càng nhiều ảnh tử thì thực lực càng mạnh.
Có thứ này làm hậu thuẫn, Tống Tuyết có thể xác định, Nữ Vương của Hãn Hải Quốc, nàng đã định rồi. Sau đó cho Phệ Ảnh Quân Đoàn biến mất, tháo mặt nạ xuống, Tống Tuyết mong đợi nhìn hai món đồ còn lại. Nếu cái mặt nạ này đã mạnh mẽ như vậy, hai món đồ kia chắc chắn cũng không tệ.
Tần Nam Huyền tiếp tục nói: "Lá bùa kia gọi là Phù Cầu Mưa, có thể triệu hồi mưa to trong hai phút, sau khi dùng phải đợi mười lăm ngày sau mới dùng tiếp được." Nghe Tần Nam Huyền nói, tất cả mọi người đều lộ vẻ kinh ngạc. Hô phong hoán vũ, đây chẳng phải chỉ thần tiên mới làm được sao? Nếu như gặp hạn hán, còn có thể dùng thứ này để thu mua dân tâm. Chu Vô Thị nghĩ tới thì Tống Tuyết tự nhiên cũng nghĩ tới. Nền tảng lập quốc của nàng ở Hãn Hải là một tiểu quốc Phiên Bang ở hải ngoại, môi trường khắc nghiệt, thường xuyên thiếu nước. Có lá bùa này, chỉ cần mình thi triển mấy lần thần tích thì ai còn dám phản bội mình? Sợ rằng còn không cần mình ra tay, những người khác sẽ tự mình đánh chết người kia.
Sau đó Tống Tuyết cất lá bùa như trân bảo vào trong ngực, rồi hướng ánh mắt về phía thanh trường kiếm lớn chừng bàn tay cuối cùng. Tần Nam Huyền nói: "Đây là một thanh bảo kiếm, tên là Phong Tuyết Kiếm."
Nghe là một thanh bảo kiếm, trên mặt Tống Tuyết hiện lên vẻ hưng phấn. Dù mình dùng chủy thủ nhưng vẫn có biết một chút về kiếm pháp. Nàng đưa tay cầm Phong Tuyết Kiếm lên, kinh ngạc phát hiện Phong Tuyết Kiếm trong tay nàng biến lớn, trở lại kích thước ban đầu. Tống Tuyết lộ vẻ kinh ngạc, không ngờ thanh trường kiếm này còn có thể biến lớn. Nhìn thanh trường kiếm tinh xảo, Tống Tuyết vô cùng vui vẻ chậm rãi rút kiếm.
"Oanh!"
Ngay khi nàng rút kiếm, trên thân kiếm một đạo hàn quang lóe lên, vừa nhìn liền biết là một thanh kiếm tốt. Cùng lúc đó, bên ngoài trời trong xanh bỗng truyền đến một tiếng sấm, mọi người trong điếm đều vẻ mặt mờ mịt, không hiểu chuyện gì. Tống Tuyết có chút khó tin nhìn Tần Nam Huyền hỏi: "Điếm chủ, tiếng sấm bên ngoài là chuyện gì?"
Không hiểu sao nàng cảm thấy chuyện này có liên quan đến thanh Phong Tuyết Kiếm trong tay mình. Tần Nam Huyền khe khẽ nói: "Là do thanh Phong Tuyết Kiếm trong tay ngươi."
Mọi người kinh ngạc nhìn thanh Phong Tuyết Kiếm trong tay Tống Tuyết, đây là lần đầu tiên họ thấy vũ khí có thể gây ra biến đổi thời tiết. Chu Vô Thị thì trong mắt lóe lên vẻ tham lam rồi nhanh chóng biến mất, dù hắn không dùng vũ khí nhưng không thể không thèm khát một thanh vũ khí tốt. Dù vẻ tham lam trong mắt Chu Vô Thị chỉ lóe lên rồi biến mất, Tống Tuyết vẫn phát hiện ra, trong lòng âm thầm cảnh giác. Tên nhân loại này tuyệt đối không phải hạng người lương thiện. Sau đó, Tống Tuyết cất thanh trường kiếm đi. Thanh kiếm này tốt nhất vẫn nên về nghiên cứu sau, càng bại lộ nhiều, người khác lại càng dễ nảy sinh tham niệm!
Sau đó Tống Tuyết đưa tay hướng về phía chiếc bình thứ sáu. "Ba!" Tiếng bình vỡ vang lên, một viên anko (đậu đỏ) rơi ra ngoài, nổi bồng bềnh giữa không trung.
« anko (đậu đỏ) »: Đây không phải là một viên anko (đậu đỏ) thông thường, đây là anko (đậu đỏ) đến từ trong câu thơ của Vương Duy. Tần Nam Huyền nhìn dòng giới thiệu anko (đậu đỏ), không khỏi đầy đầu hắc tuyến, dù ngươi là anko (đậu đỏ) trong thơ Vương Duy thì cũng vẫn là anko (đậu đỏ).
Tần Nam Huyền nói: "Đây là một viên anko (đậu đỏ)." "Ah!" Nghe vậy, Tống Tuyết vẫn cất nó đi, sau đó đánh về phía chiếc bình thứ bảy. "Ba!" Theo một tiếng nhỏ, bình vỡ vụn, một chiếc vòng tay rơi ra ngoài, nổi bồng bềnh giữa không trung.
Bạn cần đăng nhập để bình luận