Tống Võ Mở Bình: Chúc Ngọc Nghiên Mở Ra Cơ Giáp

Chương 1075: Tức giận Loan Loan! ! Chúc Vô Song đến! ! (canh một )

Chương 1075: Tức giận Loan Loan! ! Chúc Vô Song đến! ! (canh một)
Còn có những thủ vệ kia rốt cuộc làm ăn cái gì không biết, dĩ nhiên lén lút chạy vào nhiều người như vậy, bản thân một chút tin tức đều không nhận được. Thị nữ bên cạnh thấy Vương Thế Sung trong mắt lóe lên tia lạnh lẽo, cũng biết lại có người sắp gặp tai ương.
“Tốt, đa tạ huynh đệ đến đây báo tin,” Ta biết rồi, đây là chút quà mọn.” Vương Thế Sung nói xong lấy từ trong ngực ra một thỏi bạc đặt trước mặt người kia. Đệ tử cái bang thấy thế hai mắt sáng lên, trong nháy mắt liền cầm thỏi bạc cất vào trong lòng, hướng Vương Thế Sung chắp tay thi lễ:
“Đa tạ Thái thú đại nhân.”
“Vậy huynh đệ dùng bữa, ta đi xuống sắp xếp chút việc.”
“Không cần, tin tức đã truyền xong,” tiểu nhân xin phép cáo từ.” Đệ tử cái bang ngoài miệng nói vậy, nhưng ánh mắt lại dán chặt vào đồ ăn trên bàn.
“Người đâu, chuẩn bị đồ ăn các loại cho vị bằng hữu cái bang này mang đi.” Vương Thế Sung lập tức hiểu ý phân phó một bên.
“Hắc hắc, cảm tạ Thái thú đại nhân.” Đệ tử cái bang có chút ngượng ngùng gãi đầu, nhưng cũng không từ chối, bởi vì hắn biết nếu mình không mang đi, thì mấy thứ này cũng sẽ bị vứt bỏ, chi bằng mình mang về cho huynh đệ cùng ăn chút đồ ngon.
Vương Thế Sung cười cười, sau đó xoay người rời đi, đi xử lý chuyện của người Nhật. Tên đệ tử cái bang kia thì cầm đồ đạc hớn hở rời đi....
Trong cửa hàng nhỏ, Tần Nam Huyền đang ngồi trên ghế, thản nhiên hưởng thụ Vệ Trinh Trinh xoa bóp, liền thấy Loan Loan và Bạch Thanh Nhi vô cùng lo lắng đi tới trước mặt hắn, vẻ mặt tức giận nhìn Tần Nam Huyền, phảng phất như hắn phạm phải sai lầm gì lớn.
Tần Nam Huyền nhíu mày, vẻ mặt ghét bỏ ấn đầu nhỏ của nàng đẩy ra: “Làm gì đó!? Tức giận nhìn ta như thế?”
“Ngươi còn không biết ngại nói!? “Vì sao chúng ta mở bình đã đến giờ, mà ngươi không nói cho chúng ta biết?!”
“Đúng vậy, tỷ tỷ Loan Loan nói rất đúng.” Loan Loan và Bạch Thanh Nhi kẻ xướng người họa mở miệng.
Trong thời gian ở cửa hàng nhỏ này, các nàng quên mất thời gian mở bình, nhớ ra nên vội đến đây mở bình, tiện thể xem xem có thể đòi chỗ tốt gì từ tên chủ tiệm này không.
Nghe là chuyện này, Tần Nam Huyền xem các nàng như đồ ngốc, vẻ mặt cổ quái nói: “Mở bình thời gian mình không nhớ, còn trách ta?!”
“Không nghe không nghe!!” Hai người nhất thời bịt tai, không ngừng lắc đầu. Thấy Tần Nam Huyền vẻ mặt thản nhiên nhìn mình, ánh mắt như muốn nói, xem các ngươi có thể giở trò gì. Thấy dáng vẻ của Tần Nam Huyền, Loan Loan và đồng bọn có chút mất hứng, mỗi người một bên đến bên cạnh hắn, chớp đôi mắt đẹp long lanh, vừa làm nũng vừa nói với Tần Nam Huyền:
“Chủ tiệm, hai chúng ta muốn mở bình, ngươi cho chúng ta mở được đồ tốt đi mà!” Thật sự trong bình có thứ tốt, nhưng đồ vật trong bình là ngẫu nhiên, các nàng sợ vận mình xui, mở ra toàn đồ vô dụng, như thế sẽ phí mất cơ hội mở bình.
“Ta không có cách nào khống chế việc bình ra đồ gì, cái này chỉ có thể dựa vào vận may của các ngươi.” Dù Tần Nam Huyền cũng thích được các nàng nũng nịu, nhưng việc này vẫn nên dựa theo sự thật mà nói cho các nàng biết.
Nghe Tần Nam Huyền không chịu giúp, hai người bĩu môi nhỏ nhắn, mặt lộ vẻ tức giận, trông vô cùng đáng yêu. Nhưng các nàng cũng chẳng có cách gì với Tần Nam Huyền, chỉ có thể trừng mắt nhìn hắn. Sau đó Loan Loan có chút không cam tâm lấy hai vạn lượng ngân phiếu đưa cho Tần Nam Huyền:
“Hừ, keo kiệt, mỗi người chúng ta mở mười bình bạch ngân.”
“Được, tự mình đi chọn đi.” Tần Nam Huyền cười nhạt gật đầu.
Hai người liền đi đến trước kệ bình bạch ngân, đi đến trước bình gõ gõ, ghé tai nghe một hồi, chọn những bình các nàng cho là sẽ có đồ tốt.
Bên kia, bên trong Đồng Phúc Khách Sạn. . . . .
Lúc này Bạch Triển Đường mặt đầy kinh hoảng nhìn nữ tử trước mặt. Không có gì khác, vì người con gái này chính là sư muội của hắn, Chúc Vô Song.
Chúc Vô Song lúc này đang cười nhìn Bạch Triển Đường, nàng phải tốn rất nhiều sức mới tìm được hắn, điều này khiến nàng cảm thấy vui sướng khôn tả. Nhưng Bạch Triển Đường trước mặt nàng lại không hề hưng phấn như vậy, ngược lại là tràn đầy sợ hãi và kinh hoảng, còn tưởng là bọn người Quỳ Hoa Phái phát hiện nơi ở của hắn, đến bắt hắn đi.
“Sư huynh, sao ngươi lại sợ thế?” Nghe Chúc Vô Song hỏi, Bạch Triển Đường mặt liền trở nên khổ sở, giọng nói có chút kinh hoảng nói: “Ta bị các ngươi phát hiện rồi, ta không sợ sao?!”
Nghe Bạch Triển Đường nói thế, Chúc Vô Song biết hắn hiểu lầm, vội giải thích: “Không ai khác biết tung tích của ngươi cả, chỉ có một mình ta biết.”
Nghe Chúc Vô Song nói vậy, Bạch Triển Đường lúc này mới thở phào một hơi, vỗ vỗ ngực: “Ngươi làm ta hết hồn, ta còn tưởng ngươi là lão tổ phái tới bắt ta về.” Phải biết rằng nếu kẻ bỏ trốn bị bắt trở về Quỳ Hoa Phái, thì sẽ bị phế bỏ tu vi, chặt đứt tay chân. Hơn nữa, mấu chốt nhất là, Quỳ Hoa Phái sẽ không để ngươi chết, cảm giác sống không bằng chết đó, Bạch Triển Đường không muốn nếm trải.
Chúc Vô Song nở nụ cười tươi, nhỏ giọng nói: “Sư huynh, ta giờ cũng không có nhà để về, chỉ có thể nương nhờ vào ngươi thôi.”
Nghe Chúc Vô Song nói, Bạch Triển Đường nhất thời ngẩn người: “Hả?! Ngươi không về sao?!” Bạch Triển Đường nhất thời ngây ngốc cả người, nếu để nàng ở lại chỗ này, đến lúc người Quỳ Hoa Phái tìm đến thì sẽ phiền phức. Bạch Triển Đường lắc đầu, trong đầu nhất thời xuất hiện giông bão, sau đó vẻ mặt thành thật nhìn Chúc Vô Song: “Song Nhi, muội nghe sư huynh nói này.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận