Tống Võ Mở Bình: Chúc Ngọc Nghiên Mở Ra Cơ Giáp

Chương 1014: Nhạc Bất Quần dã tâm! ! Phong Thanh Dương dự cảm bất tường! ! (canh hai )

Chương 1014: Nhạc Bất Quần dã tâm! ! Phong Thanh Dương dự cảm chẳng lành! ! (canh hai )
Chỉ là đám người kia quên mất rằng, những võ công mà họ học được đều do Nhạc Bất Quần truyền thụ. Dù Nhạc Bất Quần không tu luyện các công pháp khác thì bọn họ cũng không phải đối thủ của y. Huống chi Nhạc Bất Quần còn luyện cả những công pháp khác nữa, nên bọn họ lại càng không phải là đối thủ.
Nhạc Bất Quần thấy ba người họ dám xông lên tấn công mình, khóe miệng lộ ra nụ cười nhạt. Y đột ngột vung tay, một đạo đao khí ngưng tụ từ nội lực từ tay bắn ra, hướng về phía ba người.
Ba người kia thấy đao khí lao tới, trong lòng đột nhiên dâng lên nỗi tuyệt vọng vô tận, khiến họ không thể nào nảy sinh chút ý chí chống cự nào. Đây chính là Tuyệt Vọng đao ý mà Nhạc Bất Quần lĩnh ngộ được từ Tuyệt Tình trảm và A Tị Đạo tam đao. Khi thi triển nó, người ta sẽ rơi vào vực sâu tuyệt vọng, người có tâm trí không kiên định sẽ bị thứ tuyệt vọng này khống chế, cuối cùng bỏ cuộc chống cự, trở thành cá nằm trên thớt, mặc người chém giết. Có thể khi đối mặt với người khác, hiệu quả không tốt như vậy. Nhưng ba người Lương Phát, Thi Đái Tử, Cao Căn Minh cảnh giới không cao, khi đối mặt với ý cảnh này, nội tâm hoàn toàn không thể nào sinh ra ý chí chống cự, trong nháy mắt đã bị thứ tuyệt vọng này ăn mòn.
"Răng rắc..."
Ba thanh trường kiếm trong tay ba người theo tiếng mà đứt, đạo đao khí kia thế tới không giảm, tiếp tục lao về phía họ.
"Ầm ầm ầm! ! !"
Ba người trong nháy mắt bị đạo đao khí đánh bay. Nếu không phải vì họ vẫn còn tác dụng, có lẽ giờ này đã biến thành ba cái xác không hồn.
"Sư phụ, người... Người sao lại thành ra thế này! ! !" Thi Đái Tử vẻ mặt khó hiểu nhìn sư phụ, người mà bình thường tuy nghiêm khắc nhưng vẫn luôn quan tâm, chăm sóc họ. Y không hiểu vì sao sư phụ lại biến thành như vậy.
Nhưng Nhạc Bất Quần không có tâm trạng giải thích với họ. Y hướng Lệnh Hồ Xung đang đứng trong bóng tối phân phó: "Lên đi ~!"
Thực tế, việc khống chế Lệnh Hồ Xung là do sử dụng tinh thần, nhưng vì cẩn thận một chút, y cố ý nói ra để những người khác nghĩ rằng xác chết biết đi này cần phải dùng lời nói để sai khiến, đến lúc đó có thể sẽ âm được người khác.
Nhận được mệnh lệnh, hai mắt nhắm nghiền của Lệnh Hồ Xung trong nháy mắt mở ra, hắn khẽ nhún chân đạp một cái, cả người nhảy lên rất cao, một cái lên xuống đã đến trước mặt Lương Phát.
"Đại... Đại sư huynh, ta là Lương Phát đây," "Sư đệ của ngươi, có thể nào tha cho ta một con đường sống không?" Lương Phát nhìn Lệnh Hồ Xung mặt không chút máu, vẻ mặt lạnh băng, có chút sợ hãi hướng hắn cầu xin, hy vọng hắn sẽ cho mình một con đường sống.
Nhưng đáp lại y chỉ có tiếng gào thét của Lệnh Hồ Xung, cùng với bộ răng nanh sắc nhọn của hắn. Rất nhanh, ba người bị thương, đều bị Lệnh Hồ Xung hút hết máu. Nhạc Bất Quần thấy vết kiếm trên cổ Lệnh Hồ Xung chậm rãi khép lại, sắc mặt cũng dần hồng hào trở lại. Hiển nhiên, máu của ba người Lương Phát có tác dụng không nhỏ đối với hắn.
Nhạc Bất Quần thấy vậy thì lộ vẻ mừng rỡ và hài lòng. Không hổ là đệ tử mà mình dốc lòng bồi dưỡng, quả nhiên không làm mình thất vọng.
Một lát sau, một cảnh tượng đáng sợ xảy ra, ba sư đệ vừa bị Lệnh Hồ Xung cắn chết đã đứng lên với tư thế kỳ dị, vẻ mặt cung kính nhìn Nhạc Bất Quần và Lệnh Hồ Xung. Rõ ràng, những người bị Lệnh Hồ Xung cắn chết, sau khi thành thây ma, cũng sẽ nghe theo sự sai khiến của Nhạc Bất Quần. May mắn là lúc trước Nhạc Bất Quần không có ở trấn không người, nếu không, Lý Mạc Sầu và các nàng có lẽ thật sự đã gặp nguy hiểm!
Nhạc Bất Quần không kìm được nụ cười đắc ý trên gương mặt âm lãnh. Xem ra mình rất nhanh có thể có một đội quân cương thi, đến lúc đó đừng nói gì là minh chủ Ngũ Nhạc kiếm phái, mà thậm chí ngôi vị hoàng đế Đại Minh vương triều, mình cũng có thể tranh đoạt. Dù sao đám cương thi này không sợ đau, cũng không sợ chết, hơn nữa đội ngũ của mình sẽ ngày càng lớn mạnh. Nhạc Bất Quần càng nghĩ càng kích động, ánh mắt sâu thẳm hướng về phía diễn võ trường, như thể nhìn thấy đám đệ tử đang khổ luyện ở đó.
"Vậy thì bắt đầu từ các ngươi trước đi! ! !"
Hiện tại phái Hoa Sơn tổng cộng không tới một trăm đệ tử, đặt vào bất cứ môn phái nào cũng chỉ như thế lực nhỏ bé. Vì vậy Nhạc Bất Quần cho rằng chi bằng để cho tất cả bọn họ đều trở thành một thành viên trong đội quân cương thi của mình, như vậy sẽ có giá trị hơn.
Sau đó Nhạc Bất Quần bắt đầu dụ từng đệ tử vào mật thất, biến họ thành chất dinh dưỡng cho Lệnh Hồ Xung. Rất nhiều đệ tử tuy không biết Nhạc Bất Quần muốn làm gì, nhưng vẫn lần lượt nghe theo y đi vào mật thất. Nhưng thứ chờ đón bọn họ là móng vuốt sắc nhọn của đại sư huynh cùng tiếng gào thét khàn đặc. Nhất thời trong mật thất tiếng kêu than dậy đất trời, từng người đều bị Lệnh Hồ Xung cắn chết. Theo việc Lệnh Hồ Xung hấp thụ ngày càng nhiều máu, vết thương trên cổ hắn đã hoàn toàn khép lại, sắc mặt cũng bắt đầu có sự biến đổi, trở nên hồng nhuận, ngoại trừ đôi mắt có chút vô thần, cả người có chút ngây dại ra, thì những phương diện khác không khác gì người bình thường! Nhạc Bất Quần nhìn đám đệ tử đứng ngay ngắn thành mấy hàng, trên mặt hiện lên nụ cười hài lòng! Đây chính là sức mạnh để mình xưng bá thiên hạ!
Trong khi Nhạc Bất Quần đang đắm chìm trong ảo tưởng, thì ở phía sau núi Hoa Sơn!
Phong Thanh Dương, đang chuyên tâm cảm ngộ ý cảnh mưa phùn, đột nhiên mí mắt loạn động, trong lòng chợt dâng lên một dự cảm bất tường, phảng phất như có chuyện không tốt sắp xảy ra! Điều này khiến ông ta lập tức tỉnh khỏi trạng thái cảm ngộ, trên mặt lộ vẻ ngưng trọng! Người ở cảnh giới của ông ta sẽ sản sinh một loại trực giác, loại trực giác này giống như năng lực tiên đoán tương lai. Nếu trước đó đã có ai đó có mưu đồ với ông ta, thì ông ta có thể cảm nhận được, nhưng nếu là ý muốn nhất thời, vậy thì chưa chắc đã kịp phản ứng!
Có người muốn tính kế mình! ! ! Trong lòng Phong Thanh Dương nhất thời dâng lên ý nghĩ này! Nhưng điều khiến ông ta có chút nghi ngờ là, những người biết ông ta còn sống chỉ có mấy người, rốt cuộc là ai muốn tính kế mình?
Bạn cần đăng nhập để bình luận