Tống Võ Mở Bình: Chúc Ngọc Nghiên Mở Ra Cơ Giáp

Chương 359: Tung Sơn Phái tới cứu viện ? ! Đây hết thảy đều là âm mưu! « canh một ».

Chương 359: Phái Tung Sơn đến cứu viện?! Đây hết thảy đều là âm mưu! (canh một) Bất quá Ba Định cũng không phát hiện, người của phái Tung Sơn vừa vặn đều là lấy hai đánh một, mới vừa rồi còn có thể cùng Ba Định đánh có tới có lui, nhưng "Nhật Nguyệt Thần Giáo" bảy người nhất thời ở dưới tay đám người phái Tung Sơn liền chậm rãi rơi xuống thế yếu. Chung Trấn ở vị trí Ba Định không thấy được, cho bọn họ một cái thủ thế rút lui, bảy người lập tức liền chuẩn bị lui lại rời đi. Ba vị sư thái nghỉ ngơi một chút cũng chậm lại, nhìn thấy bọn họ muốn trốn, lập tức hướng phía bọn họ đuổi theo, trước mặt tiếng gió thổi động, bảy người đồng thời ném ra đầy trời ám khí về phía Ba Định trực tiếp bay tới. Ba vị sư thái giơ trường kiếm lên, trường kiếm trong tay múa lên, chỉ thấy kiếm ảnh lưu động, giống như hoa tươi nở rộ, đem các nàng phòng ngự kín không kẽ hở, đem toàn bộ ám khí bảy người bắn ra. Bất quá các nàng bị ám khí làm chậm trễ một chút, thì bảy người của "Nhật Nguyệt Thần Giáo" đã trốn mất dạng.
"Ba vị sư thái, giặc cùng đường chớ đuổi."
Chung Trấn thấy Định Dật sư thái còn muốn thừa thắng xông lên, vội vàng mở miệng nói: "Tránh cho trúng mưu kế của địch nhân!"
Nghe được lời này của Chung Trấn, trên mặt Định Dật sư thái hiện lên một chút do dự, nghĩ đến chính mình mới vừa giao chiến hầu như đã hao hết nội lực, lập tức liền thuận theo ý hắn, không tiếp tục truy kích. Chung Trấn nhìn thấy các nàng từ bỏ tiếp tục truy kích, lúc này mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm, lúc này mở miệng khen: "Chư vị sư thái, lấy ba địch bảy, lực chiến Thất Tinh Sứ Giả của Nhật Nguyệt Thần Giáo, "Vạn hoa kiếm pháp của phái Hằng Sơn quả nhiên tinh diệu tuyệt luân, làm cho Chung mỗ mở rộng tầm mắt, bội phục bội phục!"
Nghe lời Chung Trấn, ba vị sư thái lúc này mới biết bảy người kia có danh hiệu là Thất Tinh Sứ Giả, tên này các nàng trước đây đều chưa từng nghe qua, ba vị sư thái tuy không tranh danh đoạt lợi, thế nhưng cũng không muốn bị các môn phái khác chê cười là mình cô lậu quả văn, năng lực tình báo lạc hậu, bây giờ biết danh hiệu của bọn họ, đến lúc đó cứ từ từ đi thăm dò thì sẽ biết tin tức của bọn họ. Hai phái đệ tử chào hỏi lẫn nhau sau đó, Chung Trấn đang chuẩn bị mở miệng thì, "A..."
Đột nhiên từng tiếng kêu thảm thiết từ phương hướng trốn chạy của bảy người "Nhật Nguyệt Thần Giáo" truyền tới, Chung Trấn trong lòng đột nhiên dâng lên một cỗ dự cảm không tốt, hướng phía nơi phát ra âm thanh nhìn lại, liền thấy hai nữ tử chậm rãi đi về phía bọn họ, chỉ thấy nữ tử mặc xiêm y màu đỏ mang theo một cô gái mặc áo trắng xuất hiện trước mặt mọi người. Khi thấy cô gái này, trên mặt mọi người đều hiện lên kinh hãi và thần sắc sợ hãi, không có gì khác, bởi vì nữ tử mặc toàn đồ màu đỏ trước mắt chính là chủ nhân Nhật Nguyệt Thần Giáo mà bọn họ vừa bàn tán - Đông Phương Bất Bại. Đối mặt với nữ nhân kiều diễm như lửa này, đám người không có một chút ý tưởng nào khác, có chỉ có kinh hãi cùng sợ hãi.
"Đông... Đông Phương giáo chủ, ngươi... Ngươi tại sao lại ở chỗ này!?"
Mấy người bị Chung Trấn mời tới, lúc này trong lòng đã bắt đầu chửi thầm, cái đ·ệ·p m·ợ, không ai nói cho bọn hắn biết đóng giả người Nhật Nguyệt Thần Giáo, sẽ đưa tới vị đại phật Đông Phương Bất Bại này a, nếu như sớm biết vậy, thì dù có đánh c·h·ết mình cũng không đến chuyến nước đục này a! Nghe nói thế, Đông Phương Bất Bại trên mặt mang vẻ bình thản như thường, phẩy ống tay áo một cái, khí phách mười phần mở miệng nói: "Ta nghe nói có người của Nhật Nguyệt Thần Giáo ở đây muốn cướp Tịch Tà Kiếm Phổ của nhà họ Lâm, cho nên cố ý tới xem một chút."
"Bất quá không ngờ lại là đám người các ngươi, xú cá thối tôm!"
Đông Phương Bất Bại lắc đầu, vẻ coi thường mở miệng nói: "Chỉ là vậy thôi sao, ai bảo các ngươi làm như thế."
Vốn dựa theo tính cách trước kia của nàng, đối với những người này đều là trực tiếp g·i·ế·t liền xong, thế nhưng vì để đám người phái Hằng Sơn hiểu được âm mưu của phái Tung Sơn, chỉ có thể kiềm chế s·á·t ý trong lòng, để cho bọn họ nói ra tình hình thực tế. Nghe Đông Phương Bất Bại hỏi, mấy người ngụy trang thành người Nhật Nguyệt Thần Giáo nhất thời liếc nhau một cái, có chút do dự không biết có nên nói không! Mắt thấy bọn họ không chịu mở miệng nói chuyện, trên mặt Đông Phương Bất Bại hiện lên một tia nụ cười nhạt, phất tay, bốn cái ngân châm nhỏ xíu trực tiếp xuyên thủng tứ chi của kẻ đứng đầu.
"A... ."
Triệu Tứ Hải nhất thời cảm nhận được một cỗ nội lực âm hàn theo ngân châm tiến vào trong cơ thể mình, đang phá hoại mạch lạc trong cơ thể mình, nhất thời đau đớn đến không muốn sống, vẻ mặt cầu xin, đau khổ nhìn Đông Phương Bất Bại, đang chuẩn bị mở miệng nói ra kẻ chủ mưu sau màn, một căn ngân châm trực tiếp đâm xuyên qua đầu hắn.
"Tốt, không hổ là người trong chính đạo, quả nhiên thật cứng cỏi, ngươi đã không muốn nói, ta đến giải thoát cho ngươi khỏi thống khổ vậy!"
Nghe được lời nói của Đông Phương Bất Bại, trên mặt đám người Triệu Tứ Hải hiện lên vẻ phức tạp, nhất thời kinh hãi không ngừng, lập tức giống như trút hết tâm sự, đem tất cả mọi chuyện đều nói thẳng ra, sợ rằng nói chậm sẽ giống như đồng bạn của mình, chết oan chết uổng. Không phải Chung Trấn không muốn ngăn cản, mà là vì Đông Phương Bất Bại vừa xuất hiện liền trực tiếp dùng khí thế áp đến hắn không thể nhúc nhích. Nhìn đám người đó đem mọi chuyện nói ra hết, Chung Trấn tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, xong rồi, mình đã làm hỏng chuyện này, hắn đã đang nghĩ nên làm sao để thoát thân, dù sao làm chuyện như vậy, cho dù người phái Hằng Sơn tu thân dưỡng tính, nhưng kim cương cũng có lúc trợn mắt, huống chi là người. Theo lời kể của Trương Kính Siêu, cùng Tư Mã Đức, Chung Trấn đã cảm thấy ánh mắt của Định Dật sư thái và những người bên cạnh mình đang nhìn mình mang theo sát ý lạnh lẽo. Lúc này các nàng bình tĩnh lại suy nghĩ, phát hiện sự việc này đều quá mức trùng hợp, nhóm người mình gặp nguy hiểm, vừa vặn lại bị đám người phái Tung Sơn đụng tới, vừa vặn người của phái Tung Sơn lại nhiều gấp đôi, hơn nữa đều là cao thủ, không phải đệ tử bình thường. Vừa nãy các nàng không suy nghĩ nhiều, hiện tại cẩn thận ngẫm lại, ở đây hết sức vừa khớp, rõ ràng là được sắp xếp tỉ mỉ, đây hết thảy đều là âm mưu của Tả Lãnh Thiền. Phải biết rằng Định Dật sư thái đối đãi người của mình là rất tốt, thế nhưng tính tình cũng thật sự nóng nảy. Nghe được bọn mình giống như con rối, bị đám người Tả Lãnh Thiền đùa bỡn trong lòng bàn tay, nhất thời trong lòng dâng lên một ngọn lửa vô danh.
P/s: Cảm tạ các vị quan khách đại đại đã tặng hoa, vé tháng, đánh giá, đặt mua! (*?ω?*) cảm tạ đại ca một mũi tên trúng nhẹ đã tặng vé tháng!!!
Bạn cần đăng nhập để bình luận