Tống Võ Mở Bình: Chúc Ngọc Nghiên Mở Ra Cơ Giáp

Chương 1093: Làm nũng bán manh nghĩ đến lừa gạt! ! Truyền đi, điếm chủ được rồi chứng bệnh thần kinh! ! ! (canh một )

Chương 1093: Làm nũng giả nai định lừa gạt! Truyền ra ngoài, chủ tiệm bị thần kinh rồi!!! (canh một)
Ngôn Tĩnh Am nghe thấy có cách giải quyết, bèn nũng nịu với Tần Nam Huyền, đôi mắt quyến rũ không ngừng chớp.
"Rất đơn giản thôi, chỉ cần ngươi mở ra được đồ vật có thể giải quyết lời nguyền là xong."
Nghe Tần Nam Huyền nói, nhìn nụ cười nhạt của Tần Nam Huyền, mặt nhỏ của Ngôn Tĩnh Am tràn đầy phiền muộn.
"Ta cũng biết cách này mà."
"Nhưng điều kiện tiên quyết là ta phải mở được đồ vật giải trừ lời nguyền kia chứ."
"Hay là chủ tiệm ca ca, để ta mở thử bình, có thể ra đồ vật giải trừ nguyền rủa không?"
Ngôn Tĩnh Am không ngừng làm nũng Tần Nam Huyền, muốn nàng cho mình chút lợi lộc.
Tần Nam Huyền nở nụ cười nhạt, sau đó lắc đầu trước ánh mắt mong chờ của nàng.
"Yêu cầu này không thể chấp nhận được."
Nghe Tần Nam Huyền từ chối, vẻ thất vọng thoáng qua trên mặt nhỏ của Ngôn Tĩnh Am, rồi nàng không nghĩ ngợi nhiều nữa, mà phẩy tay chuẩn bị đánh vào chiếc bình cuối cùng.
"Ba!"
"À đúng rồi, vì ngươi có được khẩu súng này, về sau những người diệt ma sẽ sinh lòng hảo cảm với ngươi, xem ngươi như bạn."
Cùng với tiếng bình vỡ, Tần Nam Huyền nói ra công dụng cuối cùng của khẩu súng.
"Người diệt ma?"
Vẻ mặt Ngôn Tĩnh Am lộ ra vẻ nghi hoặc, đây là nghề gì, trước giờ trong giang hồ chưa từng nghe qua.
"Chính là những người chuyên đối phó với tai họa, trừ khử tai họa, cũng gần giống với các danh môn chính phái của các ngươi."
Nghe xong lời Tần Nam Huyền, Ngôn Tĩnh Am lúc này mới nhìn món đồ mình mở ra, chỉ thấy một tấm bùa đang lơ lửng giữa không trung.
"Chủ tiệm, đây là loại bùa gì vậy?"
Ngôn Tĩnh Am tò mò nhìn Tần Nam Huyền, không biết tấm bùa giấy này của mình có tác dụng gì.
«Phá tà phù»: Đến từ một thế giới đạo thuật linh dị nào đó, là linh phù do một đạo trưởng vẽ ra, có tác dụng trừ âm khí, trấn áp tai họa.
Nghe Ngôn Tĩnh Am hỏi, Tần Nam Huyền liếc nhìn lá bùa nàng mở được, thong thả nói: "Đây là một lá phá tà phù."
"Có thể trừ tà trấn ma, thậm chí cả lời nguyền của súng lục của ngươi cũng có thể tạm thời trấn áp, nhưng không kéo dài được bao lâu, có lẽ chỉ một hơi thở, nghĩa là lúc ngươi dùng lá bùa này, có thể tấn công một lần."
Nghe Tần Nam Huyền nói, vẻ mặt Ngôn Tĩnh Am vui mừng, tuy chỉ bắn được một lần, nhưng phối hợp với súng ổ quay bị nguyền rủa, vẫn có thể mang đến hiệu quả bất ngờ, có thể thử nghĩ, ban đầu bắn nhiều lần không trúng, nhưng đột nhiên bắn trúng một phát, như vậy đòn tấn công này hoàn toàn có thể khiến đối phương trở tay không kịp.
Chỉ là mình phải nổ súng thế nào mới cần cẩn thận suy nghĩ, vì mình chỉ có một cơ hội, nếu lãng phí thì lần sau muốn sử dụng khẩu súng này không biết khi nào nữa.
Dù sao khẩu súng này uy lực lớn như vậy, mình cũng không thể lãng phí, vừa nổ súng lúc nãy nàng đã thấy súng này bất phàm.
Ngôn Tĩnh Am hết sức nghiêm túc cất lá bùa đi, đến đây, nàng đã mở xong mười chiếc bình, thu hết những món đồ mình mở được.
Tần Nam Huyền và mọi người đang chuẩn bị ra sau ăn cơm, thì một nữ tử thất hồn lạc phách đi vào cửa tiệm nhỏ.
Mọi người liếc nhau, Linh Lung Kiều bước tới trước mặt nữ tử, ôn nhu mở lời: "Cô nương, cô đến tiệm nhỏ của chúng tôi có việc gì không?"
Nhưng nữ tử trước mặt vẫn không phản ứng gì, vẫn dáng vẻ thất thần, Linh Lung Kiều nhất thời nhíu mày, không kìm được lên giọng: "Cô nương, cô đến tiệm nhỏ là có chuyện gì không?"
Nàng hỏi vậy vì ai biết công dụng của tiệm nhỏ này đến mở bình, hoặc là vui mừng phấn khởi, hoặc là mang vẻ nghi hoặc vô cùng. Theo lời chủ tiệm từng nói với các nàng, người như nàng mang dáng vẻ thất hồn lạc phách như vậy, hoặc là nhà gặp biến lớn, hoặc là vì tình mà đau khổ.
Lần này tiếng của Linh Lung Kiều khiến Chúc Vô Song giật mình tỉnh lại, Chúc Vô Song mặt mày ủ rũ, nhìn quanh, đôi mắt mất đi ánh sáng lộ ra vẻ nghi hoặc, chuyện gì xảy ra, mình sao lại đến đây, vừa rồi mình hoàn toàn chìm trong bi thương, bỗng dưng đã tới nơi này.
Lúc này Chúc Vô Song trên mặt lộ vẻ áy náy với mọi người, xin lỗi Tần Nam Huyền và mọi người: "Xin lỗi, các vị, đã làm phiền các ngươi."
Nói xong, Chúc Vô Song liền chuẩn bị rời tiệm nhỏ.
"Cô nương, đã đến thì cũng có duyên với chiếc bình, chi bằng cứ mở thử một bình đi."
Tần Nam Huyền khi nhìn thấy cô gái này đã nhẹ nhàng mở miệng, cho nàng một cơ hội, bất kể nàng muốn đi báo thù hay tranh đoạt gì, thì với nàng mà nói, đây chính là một cơ hội.
"Bình sao?"
Nghe Tần Nam Huyền nói, ánh mắt mờ mịt của Chúc Vô Song hiện lên vẻ nghi hoặc.
"Cũng được, vậy ta mua một cái bình vậy."
Chúc Vô Song thấy Tần Nam Huyền chào bán bình của hắn, còn tưởng hắn chỉ muốn khai trương, trong lòng không nhịn được có chút thiện ý, nên muốn ủng hộ công việc làm ăn của hắn một chút.
"Bao nhiêu tiền?"
"Một trăm lượng một chiếc bình."
Nghe Tần Nam Huyền nói, tay Chúc Vô Song vừa định móc tiền ra lập tức sững lại, đôi mắt vô thần trừng to như chuông đồng, nhìn Tần Nam Huyền. Sau đó có chút thương hại lắc đầu, hỏi Linh Lung Kiều bên cạnh: "Vị công tử này bị thần kinh rồi à?"
Nghe Chúc Vô Song không hề kiêng kỵ nói, Tần Nam Huyền nhất thời lộ vẻ cổ quái, nhưng cũng khó trách nàng nghĩ vậy, tuy số tiền này với bọn họ không nhiều, nhưng một chiếc bình bình thường lại có giá như vậy, nếu không phải bị thần kinh thì đây đúng là cướp trắng trợn.
"Không phải như thế, bình của tiệm tiểu đệ khác với những bình cô nương từng biết."
PS: Cảm tạ các vị khán giả đại đại đã tặng hoa, vé tháng, đánh giá, ủng hộ! ! ! (?ω`?) vạn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận