Tống Võ Mở Bình: Chúc Ngọc Nghiên Mở Ra Cơ Giáp

Chương 224: Thập đại danh kiếm mở ra, Đổng Thục Ny mở bình « canh một ».

Tần Nam Huyền lạnh nhạt liếc nhìn Vương Thế Sung, khẽ nói: "Bởi vì chiêu cuối cùng đã không còn thuộc về kiếm pháp nhân gian."
Nghe Tần Nam Huyền nói vậy, vẻ mặt mọi người đều hiện lên vẻ kinh ngạc, kinh hãi.
Không thuộc về kiếm pháp nhân gian? !! Vậy chẳng phải là kiếm pháp tiên giới sao?
Nghĩ đến đây, trong mắt Vương Thế Sung lóe lên tia nóng rực, nếu có thể lĩnh hội được chiêu thức phía sau thì tốt biết bao. Còn bảo tự mình suy diễn ra, thật là chuyện hoang đường, nếu tự mình có thể suy diễn được thì bây giờ đã không còn là Tiên Thiên cảnh giới đỉnh phong, mà đã sớm đột phá tới cảnh giới tông sư.
Vương Thế Sung nhìn chiếc bàn nổi lơ lửng giữa không trung, hỏi: "Điếm chủ, đây là cái gì?"
Nghe Vương Thế Sung hỏi, Tần Nam Huyền hờ hững nói: "Đây là một bàn bóng bàn giải trí, bên trong có hai bộ bi a."
"Cách chơi cụ thể, trong hộp đựng bi-a có ghi chép rõ ràng, tự ngươi có thể nghiên cứu."
Vương Thế Sung gật đầu, nhận lấy nó, trong nháy mắt bàn trở nên lớn ra, Vương Thế Sung cẩn thận đặt nó trong tiệm nhỏ, không phải sợ làm hư bàn, mà là sợ làm phiền đến điếm chủ.
Sau đó hắn đưa tay về phía chiếc bình thứ tám đập tới.
"Ba!"
Một tiếng nhỏ vang lên, bình vỡ tan, một cuốn sách rơi ra, lơ lửng giữa không trung. Lại là một quyển sách, Vương Thế Sung trong đầu lại hiện lên bản kỹ thuật nuôi heo mà mình đã mở được trước đó: “Bật mí bí quyết lợi nhuận của trại heo”, hắn không biết lần này mở được bí kíp hay sách kiếm tiền, liền quay đầu hỏi Tần Nam Huyền: "Điếm chủ, đây là?"
« Bí kíp Hóa Cốt Miên Chưởng »: Tương truyền là võ công của Tinh Túc Lão Quái Đinh Xuân Thu, là một loại võ thuật âm hàn thâm độc cực kỳ khó luyện, người trúng chưởng Hóa Cốt Miên Chưởng ban đầu không biết, nhưng sau bốn tiếng chưởng lực sẽ phát tác, đến lúc đó toàn thân xương cốt mềm nhũn như bông, lục phủ ngũ tạng đều vỡ nát, toàn thân khớp xương đứt lìa từng khúc, thảm không nỡ nhìn, không còn khả năng cứu chữa.
Tần Nam Huyền liếc nhìn môn công pháp mà Vương Thế Sung mở ra, lạnh nhạt nói: "Cũng không tệ, là một quyển bí kíp, tên là Hóa Cốt Miên Chưởng!"
Nghe Tần Nam Huyền nói, Vương Thế Sung lộ ra vẻ mừng rỡ, môn võ công này hắn đã từng nghe qua.
Tương truyền là do Đinh Xuân Thu - Tinh Túc Lão Quái ở Bắc Tống sáng tạo. Nghe nói Đinh Xuân Thu còn là đệ tử của Vô Nhai Tử - Tiêu Dao phái, có thể thấy thân phận của hắn bất phàm, quyển bí kíp này tự nhiên cũng không tầm thường.
Tuy rằng công pháp tu luyện của Đinh Xuân Thu đều lấy thâm độc quỷ dị làm chủ, Hóa Cốt Miên Chưởng càng là một trong số đó nổi bật.
Bất quá Vương Thế Sung không phải hạng người chỉ vì Âm Tà võ công mà không học loại giả dối của Danh Môn Chính phái. Nếu tính theo cách phân chia Chính Tà của giang hồ thì hắn – giáo đồ Minh Tôn giáo, cũng nên tính là tà phái giống Đinh Xuân Thu. Vương Thế Sung cầm bí kíp nhét vào trong y phục, chuẩn bị về rồi sẽ nghiên cứu, nếu quá phức tạp không học được thì bỏ, không bằng tiếp tục mở bình còn hơn.
Vương Thế Sung giơ tay đánh thẳng vào chiếc bình thứ chín.
"Ba! !"
Sau tiếng bình vỡ vang lên, một thanh tiểu kiếm cỡ bàn tay rơi ra, lơ lửng giữa không trung.
Vương Thế Sung nhìn tiểu kiếm cỡ bàn tay, trong mắt lóe lên tia vui mừng, xem ra mình lại mở ra được Thần Binh rồi, hắn liền mong chờ nhìn Tần Nam Huyền.
« Ngư Trường kiếm »: Một trong thập đại danh kiếm, theo truyền thuyết, do Đại sư đúc kiếm Âu Dã Tử tạo ra cho Tử Vương, sử dụng vật liệu là sắt dưới chân núi, như đồng của suối, sau khi trải qua mưa sái Lôi Kích, khiến kiếm nhận được tinh hoa của đất trời, cuối cùng tạo thành đoản kiếm, thân kiếm mảnh mà mềm dẻo, thép cực sắc bén, tỏa sáng rực rỡ. Có người nói người sử dụng chỉ cần có được khí thế dũng tuyệt một đi không trở lại thì có thể phát huy được uy lực lớn hơn.
Thấy Vương Thế Sung mở được món đồ, Tần Nam Huyền lạnh nhạt nói: "Đây là một thanh bảo kiếm, tên là Ngư Trường kiếm."
"Cái gì!?"
Vẻ mặt Vương Thế Sung khó tin nhìn Tần Nam Huyền, kinh hãi nói: "Điếm chủ, ngươi nói Ngư Trường kiếm là Ngư Trường kiếm trong truyền thuyết, một trong thập đại danh kiếm do Âu Dã Tử Đại sư tạo ra sao?"
Thấy Tần Nam Huyền gật đầu, sắc mặt Vương Thế Sung trong nháy mắt chuyển thành mừng như điên, có được Ngư Trường kiếm này, thêm cả Đoạt Mệnh Thập Tam kiếm, dù gặp phải cao thủ tông sư cùng cảnh giới, Vương Thế Sung hắn cũng không sợ, nhưng nếu gặp người nổi bật trong giới tông sư như Hoa Mãn Lâu hoặc Lục Tiểu Phụng thì cũng hết cách, khi đó vẫn nên chạy cho nhanh. . . .
Vương Thế Sung cầm Ngư Trường kiếm lên, trong nháy mắt nó khôi phục kích thước ban đầu trong tay hắn.
"Keng!"
Ngư Trường kiếm từ từ được Vương Thế Sung rút ra, ánh nắng từ một bên chiếu vào thân kiếm, thấy trên thân kiếm tản ra hàn quang sắc bén.
Nụ cười trên mặt Vương Thế Sung càng thêm rạng rỡ, không hổ là một trong thập đại danh kiếm, e rằng Ỷ Thiên kiếm Đồ Long đao của Đại Nguyên Vương triều cũng chỉ có thế này thôi. Để Ngư Trường kiếm sang một bên trên bàn bi a, Vương Thế Sung đưa tay vỗ vào chiếc bình cuối cùng.
"Ba!"
Một tiếng nhỏ vang lên, bình vỡ vụn, một bao tải rơi ra ngoài, lơ lửng giữa không trung.
« Bao bố »: Một cái bao bố bình thường, vật cần thiết cho việc bắt người cướp của.
Vương Thế Sung liếc mắt một cái liền nhận ra chiếc bao bố này, chính là cái bao bố hắn thường dùng để đập… không đúng, thường dùng để đựng đồ.
Tần Nam Huyền cũng lên tiếng xác nhận đây là một chiếc bao bố bình thường.
Xem hai người Vương Thế Sung đã mở xong bình, Đổng Thục Ny đi đến bên bàn mở bình.
Tần Nam Huyền vẫy tay, mười chiếc bình liền từ trên giá bay ra, vững vàng rơi trên bàn mở bình, Đổng Thục Ny cũng đã chọn lựa xong khi Vương Thế Sung mở bình.
Đổng Thục Ny vươn bàn tay ngọc nhỏ nhắn của nàng ấy ra, trực tiếp đánh vào chiếc bình đầu tiên.
"Ba!"
Sau tiếng bình vỡ vang lên, một loại quả nhỏ rơi ra, lơ lửng giữa không trung.
Đổng Thục Ny nhìn quả nhỏ màu đỏ rực này, trong mắt thoáng hiện nét tò mò, quả này nhỏ bằng quả nho, nhưng lại có màu đỏ, nhất thời nàng ấy không hiểu nên hỏi Tần Nam Huyền: "Điếm chủ, đây là loại quả gì?"
P/s: Cảm tạ chư vị xem quan đại đại tặng hoa tươi, đặt mua, vé tháng, đánh giá! ! !
Bạn cần đăng nhập để bình luận