Tống Võ Mở Bình: Chúc Ngọc Nghiên Mở Ra Cơ Giáp

Chương 197: Tống Viễn Kiều: Tiểu sư đệ tuyệt không ổn trọng, Nhậm Ngã Hành mở bình « canh tư ».

Tống Viễn Kiều lắc đầu, bất đắc dĩ liếc nhìn, tiểu sư đệ này của mình cứ như là đứa trẻ con, lớn ngần này rồi mà chẳng chút điềm tĩnh nào. Thấy đại sư huynh mình cũng không hay biết, Mạc Thanh Cốc cười hắc hắc, hắng giọng nói: "Cái này gọi là Diễn Võ Trường, là một pháp bảo của tiên giới." "Theo lời chủ quán, chỉ cần đặt nó xuống, có thể ở trên đó sinh tử đấu, đến lúc đó sẽ ngưng tụ ra thân thể có thực lực và khí tức y hệt người thật, điều khiển để tiến hành chiến đấu." "Sau khi chết thì rời khỏi Diễn Võ Trường, lúc đầu không thể vào lại lần nữa, sau khi đặt rồi thì không cách nào di chuyển được." "Cái gì! Lại có pháp bảo như thế!" Tống Viễn Kiều vừa mới còn đang cười nhạo Mạc Thanh Cốc không ổn trọng, lúc này lại lộ vẻ kích động, thậm chí có chút thất thố. Mạc Thanh Cốc có chút kỳ quái nhìn Tống Viễn Kiều dò hỏi: "Đại sư huynh, sao ngươi lại kích động thế?" Tống Viễn Kiều vẻ mặt hưng phấn nhìn Mạc Thanh Cốc nói: "Có vật này, ta có thể yên tâm huấn luyện Thanh Thư, tránh cho nó ở trên giang hồ bị tổn thất!" Vốn đang vẻ mặt cao hứng, Mạc Thanh Cốc cùng mọi người trong nháy mắt đổi sắc mặt. Tống Viễn Kiều đang hưng phấn cũng không phát hiện ra, ngược lại Du Liên Châu đứng bên cạnh phát hiện ra lần này sắc mặt của bốn người tới xem đều không được tốt. Mặc dù không biết vì sao cứ mỗi khi nhắc đến Tống Thanh Thư thì sắc mặt mọi người có chút khó coi, nhưng Du Liên Châu vẫn chọn cách chuyển hướng trọng tâm câu chuyện. "Đại sư huynh, đừng nói cái này nữa, vẫn nên tính xem vật này nên đặt ở đâu đã!" Nghe Du Liên Châu nói, Tống Viễn Kiều dừng lại việc nói thẳng ra suy nghĩ của mình. Mọi người chìm vào trầm tư, nếu như đặt ở vị trí đài diễn võ hiện tại, đến lúc đó nhất định sẽ bị những môn phái khác dò la biết được, một khi các môn phái khác tra ra được cửa hàng bình nhỏ thì rất phiền toái. Trương Tam Phong trầm ngâm một hồi, lạnh nhạt nói: "Vậy đặt ở sau núi đi, có ta ở đây trông coi, cũng tương đối an toàn hơn." Võ Đang lục hiệp liếc nhìn nhau một cái, rồi gật đầu, đồng ý với cách Trương Tam Phong nói. "Ngoài ra, sau khi bố trí xong thì thông báo tin này cho môn hạ đệ tử biết, dù sao cơ sở ngầm của các môn phái khác chỉ là thiểu số, không thể vì chúng mà bỏ qua cơ hội giúp đệ tử của chúng ta trở nên mạnh mẽ hơn được." Võ Đang lục hiệp nghe theo sắp xếp của Trương Tam Phong, gật đầu, ngoài phương án này ra, họ cũng tạm thời không nghĩ ra được phương án nào tốt hơn. Cứ theo phương án của Trương Tam Phong mà thực hiện. Thành Lạc Dương, cửa hàng bình nhỏ. Nhậm Ngã Hành nhìn những chiếc bình được bày ngay ngắn trước mặt, hít sâu một hơi, rồi đánh về phía chiếc bình đầu tiên. "Ba!" Theo tiếng bình vỡ vang lên, một vật đầy gai nhọn rơi ra ngoài, lơ lửng giữa không trung. Nhậm Ngã Hành nhìn vật kỳ quái này, cảm thấy có chút giống Lưu Tinh Chùy, nhưng vật này lại không có dây xích. Không khỏi đưa mắt về phía Tần Nam Huyền. « Sầu Riêng »: Đến từ một thế giới hiện thực nào đó, một quả sầu riêng đã chín quá mức, mở ra là có thể ăn. Tần Nam Huyền nhìn thoáng qua đồ mà Nhậm Ngã Hành vừa mở ra, lạnh nhạt nói: "Đây là sầu riêng, một loại hoa quả, bóc vỏ ra là có thể ăn." Nghe Tần Nam Huyền nói, Nhậm Ngã Hành có chút thất vọng, không ngờ mình mở được chiếc bình đầu tiên mà chỉ ra một loại hoa quả. Đưa tay cầm sầu riêng xuống, một mùi kỳ lạ nồng nặc lập tức tràn ngập trong cửa hàng bình nhỏ. Nhậm Ngã Hành nhất thời nhíu mày, nội lực vận chuyển định chấn vỡ quả sầu riêng trong tay. Nhưng hắn đột nhiên phát hiện nội lực của mình lại bị một lực vô hình áp chế. Nhất thời sắc mặt có chút hoảng sợ nhìn Tần Nam Huyền, không ngờ chủ quán thần bí này lại mạnh đến thế. Bản thân không cảm nhận được trên người hắn có bất kỳ nội lực ba động nào, cho dù là Đại Tông Sư thi triển nội lực thì hắn cũng cảm thấy được một vài dao động nội lực, có thể nói vị chủ quán trẻ tuổi bằng tuổi con gái của mình này, ít nhất cũng có thực lực Thiên Nhân cảnh giới. Tính ra kết luận này, Nhậm Ngã Hành mới hiểu vì sao những người này lại tôn kính chủ quán đến vậy. Tần Nam Huyền nhìn thoáng qua Nhậm Ngã Hành, lạnh nhạt nói: "Nếu ngươi mà đánh nát thì mùi sẽ càng lớn hơn đấy!" "Nếu như ngươi không cần thì có thể dùng nội lực bao lấy rồi chấn vỡ." Tần Nam Huyền sau khi nhắc nhở thì đang suy nghĩ có nên thiết kế một dòng gợi ý trong quán không. Nếu không những người này cứ một chút lại dùng nội lực chấn vỡ mấy thứ này. Nghe Tần Nam Huyền nói, Nhậm Ngã Hành không chút do dự trực tiếp dùng nội lực bao lấy quả sầu riêng rồi chấn vỡ, sau đó ném ra ngoài cửa. Sau đó hắn vỗ về phía chiếc bình thứ hai. "Ba!" Theo tiếng bình vỡ vang lên, một luồng hào quang màu trắng rơi ra, lơ lửng giữa không trung. Thấy mình mở ra được quả cầu ánh sáng màu trắng, trên mặt Nhậm Ngã Hành lộ vẻ vui mừng, quả cầu ánh sáng màu trắng này, hắn đã nghe Nhậm Doanh Doanh và đám người Lam Phượng Hoàng nói qua, bên trong đều là nội lực. Nhất thời vẻ mặt mong chờ nhìn Tần Nam Huyền hỏi: "Chủ quán, đây là cầu nội lực mấy năm?" « Kinh nghiệm giết lợn mười năm của đồ tể »: Đến từ một thế giới hiện thực nào đó, một đồ tể lãnh huyết vô cảm chuyên giết lợn suốt mười năm, đúc kết ra kinh nghiệm giết lợn, hấp thụ nó, khi giết lợn sẽ không bao giờ cần đến nhát dao thứ hai. Tần Nam Huyền liếc nhìn quả cầu ánh sáng màu trắng mà Nhậm Ngã Hành vừa mở ra, có chút cạn lời, mặc kệ đồ tể giết lợn bao nhiêu năm thì chuyện đầu tiên khi vào nghề, đó là phải biết, khi giết lợn nhất định phải một dao mất mạng, dù có chết hay chưa thì cũng không được dùng dao thứ hai. Thứ nhất là phạm phải điều cấm kỵ, thứ hai là chứng tỏ tay nghề không ra gì. Tần Nam Huyền lắc đầu, lạnh nhạt nói: "Đây không phải cầu nội lực, đây là kinh nghiệm giết lợn mười năm của một đồ tể, hấp thụ nó, có thể nhận được kinh nghiệm giết lợn mười năm." Nghe Tần Nam Huyền nói, nụ cười trên mặt Nhậm Ngã Hành cứng đờ, hắn không ngờ bên trong quả cầu ánh sáng màu trắng lại có thứ này. Sau đó mặt hắn đen lại theo gợi ý của Tần Nam Huyền, đem quả cầu ánh sáng màu trắng trước mặt hấp thu. Nhất thời trong đầu hắn hiện lên rất nhiều kỹ xảo và điều cấm kỵ liên quan đến việc giết lợn, nếu như bây giờ đưa cho hắn một con dao mổ lợn, hắn có thể bảo đảm không cần nội lực chỉ một dao thôi là con lợn kia sẽ bị mình giết chết. Nhưng bản thân đường đường là giáo chủ Nhật Nguyệt thần giáo, sao lại có thể đi làm đồ tể được. Nhậm Ngã Hành lắc đầu, con gái hắn nói trong bình không nhất định mỗi cái đều là đồ tốt, hắn đưa tay vỗ về phía chiếc bình thứ ba. "Ba!" Theo một tiếng nhỏ, tiếng bình vỡ vang lên, một quả cầu ánh sáng màu tím rơi ra, lơ lửng giữa không trung.
Bạn cần đăng nhập để bình luận