Tống Võ Mở Bình: Chúc Ngọc Nghiên Mở Ra Cơ Giáp

Chương 46: Bay lượn chong chóng tre, thành Lạc Dương bên trong xuất hiện thần tiên (ba canh )

Chương 46: Bay lượn chong chóng tre, thành Lạc Dương xuất hiện thần tiên (ba canh)
« Chong chóng tre (bản pin) »: Đến từ một món đạo cụ thần kỳ của chú mèo nhỏ màu lam trong giấc mơ nhiều lớp, cách sử dụng là chỉ cần đội lên đầu là có thể dùng ý niệm của đại não để tùy ý điều khiển bay lượn, hơn nữa không cần thêm động lực nào khác, muốn đi đâu thì đi đó.
Nhìn Loan Loan lấy ra đạo cụ, Tần Nam Huyền gật đầu: "Không sai, đây chính là chong chóng tre."
Ngay khi Loan Loan có chút ủ rũ cúi đầu. Tần Nam Huyền tiếp tục nói: "Bất quá cái này khác với chong chóng tre thông thường, nó có thể mang người bay lượn."
"Cái gì!?" Hoàng Dung và Loan Loan đều kinh hãi nhìn cái chong chóng tre có vẻ bình thường này. Một vật nhỏ bé như vậy lại có thể bay lượn!? Phải biết rằng người trong giới võ lâm muốn bay lượn, ít nhất phải đạt đến cảnh giới tông sư mới có thể miễn cưỡng làm được. Mà bây giờ, đ·i·ế·m chủ lại nói cho các nàng biết, chỉ cần một món đồ chơi bình thường của trẻ con cũng có thể giúp người ta ngự không phi hành. Thật sự quá khó tin.
Loan Loan vẻ mặt chờ mong lại pha chút hoài nghi nhìn Tần Nam Huyền: "đ·i·ế·m chủ, ta có thể thử không?"
Thấy Tần Nam Huyền gật đầu, Loan Loan lúc này mới đưa tay nhận lấy chong chóng tre. Sau đó, nàng nghi hoặc nhìn Tần Nam Huyền, không biết cách dùng nó. Tần Nam Huyền thản nhiên giới t·h·iệu: "Ngươi chỉ cần đội lên đầu là có thể dùng ý niệm để điều khiển bay, tốc độ nhanh nhất có thể đạt đến 80 km/h."
"Bất quá, cái chong chóng tre này cũng có nhược điểm, chính là thời gian bay tối đa chỉ được tám giờ, tức bốn canh giờ, tổng cộng có thể bay 640 km."
"Cái gì!" Trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của Loan Loan càng thêm lộ vẻ kinh ngạc. 80 km/h. Điều này đã vượt xa tưởng tượng của nàng. Theo như những gì nàng biết, người giỏi khinh công nhất trên giang hồ cũng không thể di chuyển 80 km trong một giờ. Ngay cả những người khinh công giỏi nhất như Tư Không Trích Tinh hay Sở Lưu Hương cũng không có lợi h·ạ·i đến vậy. Điều quan trọng nhất là, theo lời đ·i·ế·m chủ thì chong chóng tre có thể bay liên tục không ngừng trong tám giờ. Điểm này, dù là Sở Lưu Hương cũng không làm được, khi di chuyển trên đường đều cần nghỉ ngơi.
Nghĩ đến đây, Loan Loan có chút nôn nóng đặt chong chóng tre lên đầu để thử bay.
"Vút!" Hoàng Dung chỉ thấy một bóng hồng trong nháy mắt bay vụt ra khỏi cửa tiệm. Thân ảnh của Loan Loan đã biến m·ấ·t trong cửa tiệm nhỏ. Khi xuất hiện lại thì nàng đã ở bên ngoài tiểu đ·i·ế·m. Cũng may cửa tiệm nhỏ này nằm trong một con hẻm vắng vẻ nên không có ai để ý.
Một phú hào đang ở nhà đùa con Anh Vũ trong lồng tre. Vô tình ngẩng lên, hắn lại thấy có một bóng người bay ngang qua trời. Hắn lập tức giật mình kinh hãi, làm rơi cả lồng chim xuống đất. Anh Vũ cũng bị một phen hoảng sợ. Nó giấu đầu vào trong cánh. Khi phú hào dụi mắt kỹ lại nhìn thì phát hiện trên trời chẳng có gì cả. Anh Vũ cũng xòe cánh ra, ánh mắt tràn đầy nghi hoặc. Một người một chim nhìn nhau. Phú hào có chút sợ hãi, vội nhặt lồng chim rồi chạy vào nhà. Đi đến từ đường, thành tâm thành ý q·u·ỳ gối trước bài vị. Trong lòng hắn một lượt nhớ lại tất cả mọi việc đã làm trong cuộc đời, rồi thấy mình không làm điều gì đáng bị người ta oán trách, lúc này mới yên lòng lại.
Loan Loan trong nháy mắt xuất hiện ở bầu trời trên đường phố phồn hoa. Tuy nhiên, do nàng bay khá cao nên không ai phát hiện trên bầu trời có một người đang chăm chú quan sát bọn họ. Mặt Loan Loan đầy kinh ngạc và phấn khích. Tốc độ này là điều nàng chưa từng trải nghiệm và cảm nhận. Nàng vốn tu luyện Thiên Ma Thân Pháp của Âm Q·u·ỳ phái, dù khinh công có chỗ kém hơn so với Tư Không Trích Tinh nhưng vẫn được xếp vào hàng đầu trên giang hồ. Dù nàng có thi triển toàn lực cũng không thể đạt được tốc độ nhanh như vậy. Không ngờ rằng khi ở chỗ của đ·i·ế·m chủ lại có thể mở ra một món chong chóng tre còn lợi h·ạ·i hơn cả việc nàng khổ luyện khinh công mười mấy năm.
Đúng lúc này, có một người vô tình ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện ra Loan Loan trên bầu trời.
"A..." "Quỷ... Quỷ kìa!" Người đó run rẩy chỉ vào đốm đen trên trời mà hoảng sợ kêu lên. Người đi đường cũng vô thức ngẩng đầu nhìn lên, thấy trên trời có một đốm đen đang di chuyển nhanh c·h·óng.
"Ngọa tào!" "Ta đ·ạ·p mã đây là luyện tập lâu ngày đến hoa mắt hay sao?" "Chắc không phải là quỷ đâu nhỉ, có ai nghe nói quỷ có thể xuất hiện giữa ban ngày bao giờ đâu?" "Chẳng lẽ là thần tiên trong truyền thuyết trên trời, nói không chừng ta còn có thể học theo mấy thư sinh trong truyện tiểu thuyết, viết lên câu chuyện tình yêu với người quỷ."
Nghe được tin, đám bách tính xôn xao chạy đến vây xem bàn tán.
Loan Loan nhanh mắt phát hiện sự d·ị th·ư·ờn·g trong thành. Nàng không muốn để mọi người biết đến cửa hàng nhỏ bé này, nên liền lập tức quay người rời đi. Người đi đường ngước nhìn bóng đen trên trời dần dần m·ấ·t hút ở chân trời. Có chút tặc lưỡi, chẳng lẽ mình đã thật sự nhìn thấy thần tiên. Từ đó về sau trong một khoảng thời gian, khắp thành Lạc Dương đều lưu truyền câu chuyện tiên nữ hạ phàm. Nhưng đó đều là chuyện về sau.
Nhìn Loan Loan vừa dạo qua một vòng bên ngoài đang muốn quay về. Hoàng Dung trên mặt lộ vẻ hâm mộ. Không cần tu luyện mà vẫn có thể bay lượn, đây là điều mà bao người đều mong ước không được. Mình cũng thật muốn được bay lên trời một lần. Rõ ràng mình cũng là một cách tinh quái, tại sao ánh mắt đ·i·ế·m chủ lại dừng lại trên người Loan Loan nhiều giây đến vậy? Còn mở cho nàng ra món đồ tốt đến vậy. Chẳng lẽ đ·i·ế·m chủ t·h·í·c·h chỗ đó to? Hoàng Dung nghĩ đến đây thì cúi đầu nhìn xuống mũi chân mình, bất đắc dĩ thở dài. Nghe nói có một thứ tên là quả đu đủ, hình như có thể làm tăng kích thước, hay là mình thử xem sao?
Lúc này Loan Loan vẫn còn đang mang vẻ mặt phấn khích và bất khả tư nghị. Ai có thể nghĩ rằng trong một con hẻm nhỏ vắng vẻ như thế lại có một cửa tiệm nhỏ ẩn chứa cơ duyên lớn đến vậy? Quả là khó tin. Dù giá mua một trăm lạng bạc một cái có hơi cao nhưng tuyệt đối là hàng siêu giá trị. Hơn nữa, theo lời đ·i·ế·m chủ thì mỗi người có thể mở mười bình một tuần, điều này quá hời. Nếu như mở ra được đồ tốt, thì phải dùng hai chữ 'vô giá' để hình dung. Chẳng hạn như nàng vừa mở được cái chong chóng tre này. Tin tức lan ra giang hồ, e rằng có không ít thế lực lớn phải khóc thét lên để c·ướp đoạt món đồ này về. Điều kiện tiên quyết là ngươi phải có đủ năng lực để giữ nó, nếu không sẽ mất cả người lẫn của, thậm chí mất cả m·ạ·ng sống.
Loan Loan liền nghĩ đến việc bảo sư phụ mình, Âm Hậu Chúc Ngọc Nghiên, đến mở bình. Như vậy, thực lực của Âm Q·u·ỳ phái có thể sẽ tăng lên đáng kể. Đến lúc đó, có lẽ sẽ thống nhất được Ma Môn, và có thể một lần nữa ngưng tụ được Thiên Ma Sách.
A phi! Cơ duyên lớn như vậy ở ngay trước mắt, còn ngưng tụ cái Thiên Ma Sách gì chứ. Đ·i·ế·m chủ vừa mới nói trong bình có thể mở ra đủ loại đồ vật. Có thể trong đó cũng sẽ có Thiên Ma Sách, hoặc thậm chí có những c·ô·ng p·h·áp còn lợi h·ạ·i hơn Thiên Ma Sách.
Nghĩ đến đây, trong mắt Loan Loan tràn đầy sự nóng lòng. Thật may là bản thân mình đã không vì giá cả của đ·i·ế·m chủ mà chùn bước, nếu không chỉ sợ sẽ bỏ lỡ mất cơ duyên này. Nghĩ đến đó, Loan Loan nhìn hai cái bình còn lại, trực tiếp giơ một chưởng đánh vỡ.
"Đùng! Đùng!" Theo hai tiếng bình vỡ tan, một viên đan dược đen kịt cùng một tờ giấy rơi ra, lơ lửng giữa không trung.
"Độc dược?!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận