Tống Võ Mở Bình: Chúc Ngọc Nghiên Mở Ra Cơ Giáp

Chương 1122: Thần kỳ đồng phục chiến đấu! ! Cẩn thận dè đặt Chúc Vô Song! ! (canh hai )

Chương 1122: Đồng phục chiến đấu thần kỳ! ! Cẩn thận dè dặt Chúc Vô Song! ! (canh hai)
Nhìn thấy ánh mắt mê mang của các nàng, Tần Nam Huyền tiếp tục giải thích: "Người mô phỏng sinh học là một loại người máy được chế tạo dựa trên hình mẫu người thật của chúng ta, có vẻ ngoài giống hệt con người, thậm chí có thể suy nghĩ độc lập."
Nghe Tần Nam Huyền giải thích xong, mọi người lúc này mới hiểu ra, cái gọi là người mô phỏng sinh học là như thế nào, nó là một dạng người biến tướng, chỉ có điều không phải người thật mà thôi.
Trên mặt Nhậm Ngã Hành lại lộ ra vẻ mừng rỡ, loại người máy này có thể được sắp xếp đến làm việc trong cửa hàng thịt của hắn, như vậy có thể giảm bớt lượng công việc mà hắn phải tự mình làm.
Nhậm Ngã Hành đưa tay ra, tóm lấy người mô phỏng sinh học, nó bắt đầu khôi phục lại hình dạng ban đầu.
Nhậm Ngã Hành nhìn khuôn mặt hết sức bình thường của người mô phỏng sinh học, trầm ngâm một lúc rồi lên tiếng: "Từ hôm nay '54' '54' 'bảy' 'bảy' bắt đầu, ngươi tên là Bất Kỳ Nhất."
"Dạ, lão gia, đa tạ lão gia ban tên cho." Bất Kỳ Nhất cung kính gật đầu, rồi đi về phía sau lưng Nhậm Ngã Hành, chờ đợi phân phó của hắn.
Nhậm Ngã Hành lại phẩy tay, hướng về phía bình thứ chín đánh vào.
"Ba!"
Tiếng bình vỡ vang lên, một cỗ thi thể động vật rơi ra ngoài, lơ lửng giữa không trung.
"Đây là con nhện?!?" Nhìn thấy thi thể côn trùng đen thui trước mắt, Nhậm Ngã Hành vô ý thức lên tiếng, sau đó lại lắc đầu: "Không đúng, nhện làm sao có thể lớn như vậy, hơn nữa còn có một khuôn mặt người, chẳng lẽ là quái vật!?"
Sau đó hắn quay sang nhìn Tần Nam Huyền, ném một ánh mắt hỏi thăm.
«Hắc 腄蚃 mặt người»: Đến từ một thế giới vô danh nào đó, là một loại Nhện Mặt Người khổng lồ, bất quá nó đã là một cỗ thi thể, có thể rút độc tố trong cơ thể nó để sử dụng.
"Thứ này gọi là Hắc 腄蚃 mặt người, cũng là một loại nhện, nhưng hình thể khá lớn." Tần Nam Huyền nhìn Nhậm Ngã Hành lấy ra con nhện, thong thả mở miệng: "Ngoài việc có thể rút độc tố trong cơ thể nó ra, thì không còn tác dụng nào khác, đương nhiên nếu ngươi muốn thử mùi vị, thì cũng có thể ăn."
Khi nói đến câu cuối cùng, sắc mặt của Tần Nam Huyền có chút cổ quái, bởi vì trước đây cô đã từng xem những video kỳ quái về loài vật này, lúc đó cô cảm thấy ghê tởm suốt mấy ngày trời, bây giờ nghĩ lại vẫn cảm thấy có chút khó chịu.
"Tê!"
Nghe Tần Nam Huyền nói, Nhậm Ngã Hành vừa tưởng tượng đến cảnh bản thân cho con nhện vào miệng nhai, không khỏi rùng mình một cái, ai mà lại đi ăn cái thứ này, khuôn mặt của hắn đầy vẻ ghét bỏ, thậm chí chỉ nhìn thấy con nhện thôi đã thấy trong lòng khó chịu rồi.
Nhậm Ngã Hành đưa tay trực tiếp ném Hắc 腄蚃 mặt người xuống, con nhện còn chưa kịp khôi phục hình dạng thì đã bị ném vào thùng rác bí mật rồi.
Nhậm Ngã Hành bình tĩnh lại tâm trạng, sau đó mới vung tay về phía chiếc bình cuối cùng.
"Ba!"
Một tiếng nhỏ vang lên, bình vỡ tan tành, một bộ quần áo rơi ra ngoài, lơ lửng giữa không trung.
"Bộ quần áo này thật kỳ lạ."
"Hình như là áo giáp!?"
Nhậm Ngã Hành nhìn bộ trang phục có phần cổ quái trước mắt, có chút không phân biệt được rốt cuộc là áo giáp hay y phục.
«Đồng phục chiến đấu»: Đến từ một thế giới Long Châu nào đó, được quân đoàn Frieza phát minh, mặc vào có thể tăng cường rất lớn năng lực phòng ngự, chất liệu mềm mại, có độ co giãn và đàn hồi rất tốt, cho dù biến thành người khổng lồ cũng không bị rách.
"Thứ này rất thích hợp với ngươi." Nhìn thoáng qua bộ đồng phục chiến đấu mà Nhậm Ngã Hành lấy ra, Tần Nam Huyền từ từ mở miệng: "Mặc bộ đồng phục chiến đấu này vào, kể cả lúc ngươi biến thân," "Cũng không lo y phục bị rách."
Nghe Tần Nam Huyền nói xong, vẻ mừng rỡ hiện lên trên mặt Nhậm Ngã Hành. Hắn biết, mỗi khi mình biến thân thì những bộ quần áo bình thường không tài nào giữ nguyên được, có bộ y phục này rồi, thì khi biến thân sẽ không cần lo lắng bị bại lộ.
Sau đó, hắn vui mừng nhận lấy bộ y phục, bộ đồ được chia thành hai lớp, một lớp ngoài cùng là đồ giống như khôi giáp, một lớp là quần áo màu xanh lam.
Nhậm Ngã Hành không nghĩ nhiều, trực tiếp mặc bộ áo giáp vào, chỉ có điều vì lúc này hắn vẫn đang mặc y phục bình thường, nên khi mặc thêm đồng phục chiến đấu vào, trông hắn có hơi không ra sao, khiến người ta có cảm giác kỳ dị...
Nhậm Ngã Hành cười khổ lắc đầu, xem ra mình cần phải mặc bộ quần áo màu xanh lam bên trong mới được. Sau đó hắn không suy nghĩ nhiều nữa, trực tiếp cởi bộ áo giáp ra...
Chuẩn bị về nhà, hắn sẽ thay bộ y phục trên người ra, phối với bộ chiến đấu màu lam này. Dù sao trông có hơi kỳ quái, nhưng hắn phát hiện ra mặc vào trông rất cá tính.
Với tư cách là cựu giáo chủ Nhật Nguyệt thần giáo, năng lực tiếp thu của hắn tự nhiên cao hơn rất nhiều người, sẽ không cảm thấy bộ y phục này có gì đó khó chấp nhận.
Sau đó, Nhậm Ngã Hành thu dọn những đồ vật mà mình vừa lấy ra xong, rồi đưa cho Bất Kỳ Nhất ở phía sau.
"Đúng rồi, điếm chủ, Bất Kỳ Nhất có thể mở bình được không!?" Nhậm Ngã Hành hỏi Tần Nam Huyền, nếu Bất Kỳ Nhất có thể mở bình thì đối với hắn mà nói thì quả thực là món hời lớn.
"Không thể." Tần Nam Huyền lắc đầu, nhẹ nhàng lên tiếng cười: "Chỉ người lấy được đồ thì mới có đủ tư cách mở bình."
Nghe Tần Nam Huyền nói, Nhậm Ngã Hành lúc này mới gật đầu, quả thật, điếm chủ không thể để lại kẽ hở này.
"Điếm chủ, ta bây giờ mở bình nha." Lúc này Chúc Vô Song đang im lặng đứng bên cạnh, hướng về phía Tần Nam Huyền lên tiếng.
Vừa nãy điếm chủ hỏi nàng có muốn mở bình không, nhưng vì nghĩ thân phận những người trước mắt cao hơn mình rất nhiều, cẩn thận dè dặt nên nàng vẫn chọn để Nhậm Doanh Doanh và những người khác mở trước. Tuy là Tần Nam Huyền đã nói rằng việc mở bình bất kể thân phận và địa vị, đều đối xử công bằng, nhưng nàng vẫn muốn Nhậm Doanh Doanh bọn họ mở trước, bây giờ thấy các nàng đã mở hết rồi, hơn nữa thấy bình trước có thể mở ra được nhiều đồ thần kỳ như vậy, tự nhiên không kìm lòng được mà muốn mở bình.
"Ừm!" Tần Nam Huyền gật đầu cười, "Ngươi còn có thể mở thêm chín bình nữa, mỗi bình một trăm lạng bạc."
Bạn cần đăng nhập để bình luận