Tống Võ Mở Bình: Chúc Ngọc Nghiên Mở Ra Cơ Giáp

Chương 56: Vũ Văn Hóa Cập trọng thương, thành công chạy trốn (canh một )

Chương 56: Vũ Văn Hóa Cập trọng thương, thành công chạy trốn (canh một) Những việc có thể thu hút người khác tham gia, chủ quán tửu lâu tự nhiên sẽ không từ chối. Đầu tiên là tỉ mỉ quan sát hai người đang đánh cược. Ừm! Xác định là người không quen biết. Cũng không phải người của mấy thế lực lớn trong thành Lạc Dương. Chủ quán tửu lâu gật đầu nói: "Việc này đương nhiên là có thể." "Nhị vị, các ngươi đưa tiền cho ta trước đi." Chưởng quỹ này cũng là một người thông minh. Để phòng ngừa họ quỵt nợ, phải để bọn họ giao tiền trước. Nói như vậy, đến lúc đó người nào thắng sẽ trực tiếp được nhận tiền. Hai người rất nhanh chóng giao tiền cho chưởng quỹ. Sau khi giao tiền xong, thư sinh bắt đầu có chút hối hận. Bất quá lúc này không có cách nào để người khác trả lại tiền cho hắn. Chỉ có thể quay đầu với vẻ mặt bất an nhìn về phía cửa thành. Lúc này hối hận đã muộn rồi, chỉ có thể ở trong lòng cố gắng lên cho Phó Quân Sước. Ngàn vạn lần đừng thua a, thua, ta mất mười lượng bạc là chuyện nhỏ, mất mặt mới là đại sự. Đối với người đọc sách như bọn họ mà nói, điều sợ nhất không phải là không có tiền, mà là mất mặt, bôi nhọ thanh danh người đọc sách của chính mình. ...
Bên kia, Phó Quân Sước cảm nhận được phía sau lưng truyền đến một luồng khí lạnh thấu xương. Nếu như là trong trạng thái bị thương, nàng có thể sẽ bị một chưởng này đánh trúng. Nhưng lúc này vết thương trong cơ thể nàng đã khỏi hẳn, hoàn toàn không sợ Vũ Văn Hóa Cập trước mắt! Phó Quân Sước thi triển khinh công tránh khỏi Băng Huyền Kính của Vũ Văn Hóa Cập, đôi lông mày anh tuấn nhíu lại. Nàng cũng không phải sợ hãi Vũ Văn Hóa Cập, nếu như hai người thực sự đánh nhau, cũng là kẻ tám lạng, người nửa cân. Thêm vào đó, có thêm thanh Tử Vi Nhuyễn Kiếm rút ra từ cửa hàng nhỏ, tỷ lệ thắng của Phó Quân Sước còn cao hơn một bậc. Nàng lo lắng chính là Thái Thú trong thành này. Nếu như hắn cũng nhúng tay vào, chắc chắn mình không có cách nào trốn thoát.
Ánh mắt Vũ Văn Hóa Cập dò xét xung quanh, trong mắt hiện lên vẻ ngưng trọng. Lần trước hai người giao thủ, hắn còn có thể cảm nhận rõ ràng vết thương trên người nàng căn bản không có chuyển biến tốt đẹp. Nhưng bây giờ vết thương trên người nàng rõ ràng đã lành. Có chút khó giải quyết. "Cô nương, chuyện vừa rồi ta có thể không so đo, nhưng ngươi đã lấy được Trường Sinh Quyết ở Dương Châu, ngươi phải giao ra đây." Nếu như không phải vì Trường Sinh Quyết, Vũ Văn Hóa Cập cũng sẽ không từ Dương Châu đuổi tới Lạc Dương. Còn về việc nàng ám sát Dương Quảng, có liên quan gì đến Vũ Văn Phiệt hắn. Đến lúc đó tùy tiện phái hai người ra nhận tội là xong. Vì vậy hắn quyết định chỉ cần Phó Quân Sước giao ra Trường Sinh Quyết, hắn liền thả cho nàng một con đường sống. Bất quá hắn cũng không cho thủ hạ giải tán quân, dù sao nếu như giải tán quân đội, muốn tập hợp lại sẽ mất một thời gian nhất định, đến lúc đó muốn ngăn cản Phó Quân Sước cũng có chút khó khăn. "Tránh ra!" Phó Quân Sước mặt lạnh như băng nhìn Vũ Văn Hóa Cập đang chặn ở cửa thành, giọng điệu lạnh lùng tràn đầy sát ý nói: "Bằng không thì chết!" Lúc nói chuyện, Phó Quân Sước đã âm thầm vận chuyển nội lực của mình. Vừa dứt lời, trên người liền bộc phát ra một cỗ kiếm khí sắc bén. Trong nháy mắt, Tử Vi Nhuyễn Kiếm trong tay tản ra kiếm mang sắc bén. Kiếm mang bộc phát, cộng thêm thanh Nhuyễn Kiếm kèm theo màu tím nhạt sương mù, giống như một loại hoa Violet thần bí, cao quý và quyến rũ. Rất nhiều người ở đây đều bị kiếm mang thần bí, nguy hiểm này làm cho mê hoặc.
Bất quá Vũ Văn Hóa Cập dù sao cũng là một cường giả Tiên Thiên Cảnh Giới, rất nhanh đã tỉnh táo lại. Nhìn kiếm mang gần ngay trước mắt, trong mắt Vũ Văn Hóa Cập lóe lên vẻ ngưng trọng. Sắc mặt cứng đờ, nội lực trong cơ thể bắt đầu khởi động, trên hai tay trong nháy mắt xuất hiện hàn khí lạnh lẽo. Rõ ràng là đã vận lên tuyệt học gia truyền Huyền Băng kình. "Cô nương, chúng ta không cần thiết phải liều chết." Vũ Văn Hóa Cập vung nắm đấm, lập tức vô số quyền ảnh băng hàn trực tiếp nghênh đón kiếm khí của Phó Quân Sước mà tới. "Ầm ầm!" Hai người chạm vào nhau phát ra tiếng động kịch liệt, một trận năng lượng mạnh mẽ va chạm nhau theo bốn phía khuếch tán ra. "A..." Chỉ trong nháy mắt, đám binh sĩ đang còn ngưng kết đội hình đã bị luồng năng lượng mạnh mẽ này đánh bay. Từng người đau đớn co quắp ngã trên mặt đất, không ngừng phát ra tiếng kêu rên.
Phó Quân Sước không để ý đến lời nói của Vũ Văn Hóa Cập, động tác trong tay không ngừng, lại lần nữa thi triển Dịch Kiếm Thuật hướng về phía Vũ Văn Hóa Cập công kích. Vũ Văn Hóa Cập đối với hành vi của Phó Quân Sước cũng có chút tức giận. Động tác trong tay cũng nhanh hơn mấy phần. Từng đạo quyền ảnh hướng về phía kiếm khí của Phó Quân Sước mà nghênh đón. Đáng tiếc Vũ Văn Hóa Cập đã đánh giá thấp thanh Tử Vi Nhuyễn Kiếm trong tay Phó Quân Sước. Cứ ngỡ rằng nó cũng giống thanh trường kiếm nàng dùng lúc trước. Chỉ thấy Phó Quân Sước cầm Tử Vi Nhuyễn Kiếm trong tay trực tiếp đột phá quyền ảnh của Vũ Văn Hóa Cập, một kiếm chém về phía cổ họng của hắn. Sắc mặt Vũ Văn Hóa Cập đại biến, lúc này hắn mới phát hiện ra trường kiếm trong tay Phó Quân Sước đã không còn như trước kia. Vận chuyển toàn thân nội lực, thân hình lùi nhanh. Bất quá cổ họng vẫn bị kiếm mang của Tử Vi Nhuyễn Kiếm lướt qua làm bị thương. Nhất thời máu tươi theo y phục rơi xuống.
Rất nhiều binh lính chứng kiến Vũ Văn Hóa Cập gặp nguy hiểm, nhất thời cắn răng chịu đựng đau đớn trên người, mạnh mẽ kết thành quân trận. "Oanh!" Lập tức một cổ sát khí, huyết tinh cường đại hướng về phía Phó Quân Sước ập đến. Trong mắt Vũ Văn Hóa Cập cũng lóe lên vẻ tức giận. Nội lực trong cơ thể cuồn cuộn, cả người hóa thành một đạo hắc ảnh xông về phía Phó Quân Sước. Lúc này hắn giống như một con sư tử bị thương, chỉ muốn giết chết nữ nhân này trước mắt. Thân hình Phó Quân Sước lùi nhanh, Dịch Kiếm Thuật trong tay lại lần nữa thi triển, từng đạo kiếm khí hướng về phía Vũ Văn Hóa Cập công kích mà tới. Vũ Văn Hóa Cập nhìn kiếm khí sắc bén, bất đắc dĩ chỉ có thể giảm tốc độ hóa giải chúng. Phó Quân Sước thấy tình thế không ổn, một tấm bùa hiện lên trong tay, sau đó rót nội lực vào rồi đánh về phía binh lính đang kết trận. "Đó là vật gì?" "Hình như là một tấm bùa." "Nữ nhân này chắc không phải bị ngu rồi chứ, một tấm bùa có thể gây uy hiếp gì cho chúng ta." Binh lính nhìn tấm bùa bay tới, xôn xao bàn tán. "Cẩn thận, nhanh tản ra."
Thế nhưng Vũ Văn Hóa Cập bị kiếm ảnh của Phó Quân Sước ngăn cản ở xa xa trong lòng mơ hồ cảm thấy có chút không ổn. Tình huống này tại sao lại ném ra một tấm bùa không có tác dụng gì? Bất quá hắn cũng không hiểu, tấm bùa này đến cùng có tác dụng gì. Chẳng lẽ còn có thể nổ tung sao? Vũ Văn Hóa Cập ném ý niệm này ra khỏi đầu, bất quá xuất phát từ cẩn thận, vẫn là nhắc nhở binh lính tản ra. Rất nhiều binh sĩ còn chưa kịp phản ứng. Tấm giấy bùa kia đã bay đến trước mặt bọn họ. Tấm bùa bộc phát ra một luồng năng lượng mạnh mẽ. Binh lính lúc này mới nhận thấy tình huống không ổn, muốn tránh né thì đã không kịp nữa. "Oanh!" Tấm bùa lập tức phát nổ dữ dội. Những người ở phía trước tấm bùa đều không thể tránh khỏi vụ nổ, trực tiếp bị nổ chết. Ngay cả những binh lính xung quanh cũng bị dư chấn nổ mạnh làm bị thương. Nhất thời khí thế quân đội của bọn họ suy giảm, vòng vây xuất hiện một lỗ hổng lớn. Khóe miệng Phó Quân Sước nở một nụ cười nhàn nhạt, trực tiếp hóa thành một đạo bóng trắng đột phá vòng vây, biến mất bên ngoài thành.
Cảm ơn chư vị khán quan đại đại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận