Tống Võ Mở Bình: Chúc Ngọc Nghiên Mở Ra Cơ Giáp

Chương 399: Bạch Uyển Nhi: Ta muốn cho sư phụ một kinh hỉ, khiến người ta khiếp sợ Cự Luân « canh tư ».

Chương 399: Bạch Uyển Nhi: Ta muốn cho sư phụ một kinh hỉ, khiến người ta khiếp sợ Cự Luân «canh tư».
Sư phụ đến lúc đó đã biết nhất định sẽ rất vui vẻ, nghĩ tới đây, Loan Loan nhịn không được hướng về phía Bạch Uyển Nhi hỏi: "Tin tức này ngươi báo cho sư phụ chưa?" Nghe được lời này của Loan Loan, nụ cười đắc ý trên mặt Bạch Uyển Nhi đột nhiên cứng đờ, chính mình sau khi đột phá, quá cao hứng nên đã quên nói cho sư phụ của mình. Bạch Uyển Nhi nhất thời đầu óc nhanh chóng vận chuyển, sau đó hai mắt sáng lên mở miệng nói: "Ta đoán chừng thời gian," "Sư phụ các nàng cũng sắp đến lúc mở bình lần thứ ba, ta muốn đến lúc đó cho nàng một kinh hỉ." Sau khi nói xong ánh mắt long lanh như nước chân thành nhìn Loan Loan. Nghe Bạch Uyển Nhi nói vậy, Loan Loan tức giận liếc mắt, sư muội của mình nhất định là lại quên mất, bất quá tính toán thời gian, sư phụ các nàng cũng thật sự nên đi qua mở bình lần thứ ba, Loan Loan cũng lười vạch trần nàng. Bạch Uyển Nhi thấy mình lừa được, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Tần Nam Huyền lại tiếp tục mở miệng nói: “Đây là một miếng bánh mì ký ức, ngươi có thể đặt bánh mì lên trên chỗ có nội dung muốn ghi lại, sau đó ăn nó đi”, “Ngươi có thể trực tiếp ghi nhớ những thứ này.” Vân Ngọc Chân gật đầu, vật này đối với những người bình thường khác có tác dụng rất lớn, nhưng đối với những người tập võ như các nàng thì tác dụng không lớn. Sau đó nàng cất bánh mì ký ức đi, nhìn cái bình cuối cùng, hít sâu một hơi, rồi vung tay đánh tới. "Ba!" Cùng với một tiếng vang nhỏ, bình vỡ vụn, một đồ vật tạo hình kỳ quái rơi ra, lơ lửng giữa không trung. Vân Ngọc Chân nhìn đồ vật tạo hình kỳ quái trước mắt, trong mắt lóe lên một tia hiếu kỳ, đây là một đồ vật chưa từng thấy qua. Nàng nhìn Tần Nam Huyền, không hiểu hỏi: “Điếm chủ, đây là vật gì?”
«Súng mát-xa cơ bắp năng lượng mặt trời»: Đến từ một thế giới hiện thực nào đó, nếu sử dụng hợp lý, có thể thả lỏng các mô mềm trên cơ thể, giúp giảm đau, thúc đẩy tuần hoàn máu… Tần Nam Huyền nhìn đồ vật Vân Ngọc Chân lấy được, lạnh nhạt mở miệng: “Đây là một cái súng mát-xa cơ bắp, giúp thả lỏng cơ bắp.” Sau đó, Tần Nam Huyền nói đơn giản về tác dụng của súng mát-xa cơ bắp. Vân Ngọc Chân gật đầu, xem ra vật này không có tác dụng gì lớn.
Vân Ngọc Chân thu dọn đồ của mình xong thì nhường vị trí, nhìn về phía Đan Uyển Tinh đang ở bên cạnh. Đan Uyển Tinh đã chọn xong bình muốn mở từ lúc Vân Ngọc Chân mở bình, lúc này nàng không chút do dự bước ra, sau đó đưa 2000 lượng ngân phiếu, nàng chuẩn bị cho thị nữ của mình cũng mở mười cái bình. Tần Nam Huyền nhận ngân phiếu, vẫy tay, mười cái bình mà Đan Uyển Tinh đã chọn trên kệ hàng liền nhẹ bẫng bay ra khỏi kệ, nhẹ nhàng rơi xuống bàn mở bình. Đan Uyển Tinh vẻ mặt hưng phấn hướng cái bình đầu tiên đánh tới. “Ba!” Theo tiếng bình vỡ vang lên, một chiếc thuyền nhỏ cỡ bàn tay rơi ra ngoài, lơ lửng giữa không trung. Đan Uyển Tinh vẻ mặt tò mò đánh giá chiếc thuyền nhỏ trước mắt, phát hiện chiếc thuyền này làm từ kim loại, thân tàu có tất cả tám tầng boong tàu. Dù chỉ là mô hình nhỏ nhưng lại rất tinh xảo, với Đan Uyển Tinh thường xuyên ra biển thì nàng lập tức thích chiếc thuyền nhỏ tinh xảo này, nhịn không được mở miệng hỏi Tần Nam Huyền: “Điếm chủ, cái thuyền nhỏ này là đồ trang trí sao?”
«Titanic»: Đến từ một thế giới hiện thực nào đó, thân tàu dài 269,06 mét, chiều rộng 28,19 mét, chiều cao 31,69 mét, hệ thống động lực sử dụng hơi nước. Tàu có tổng cộng mười tầng, hai tầng dưới cùng là khu động cơ và kho chứa đồ, tám tầng trên là không gian sinh hoạt. Bên trong được trang bị 6600 tấn than đá, khi chạy hết tốc độ có thể đốt trong sáu ngày. Sau khi chọn cất giữ sẽ không thể thu nhỏ lại. Nghe Đan Uyển Tinh nói, Tần Nam Huyền nhìn lướt qua đồ vật nàng lấy ra, nhất thời hai mắt sáng lên, vật này không tệ, hoàn toàn là bá chủ trên biển, có điều nó là một con Thôn Kim Thú bằng than đá, không chỉ cần than đá để đi mà các thiết bị chiếu sáng và điện lực bình thường trên thuyền cũng cần than để duy trì. Còn muốn dùng sức người để chèo con thuyền này thì quá khó. Tần Nam Huyền lắc đầu, mở miệng: "Đây không phải là đồ trang trí," "Mà là một chiếc Cự Luân bằng sắt thép thật sự."
Nghe Tần Nam Huyền nói, trong mắt Đan Uyển Tinh hiện lên vẻ khó hiểu, vật này chỉ lớn bằng bàn tay, cho dù là để ở trong nước đi, hoàn toàn không có cách nào để người ngồi lên được! Hơn nữa thuyền làm bằng sắt thép thì đi được sao? Không phải vừa chạm nước là sẽ chìm xuống luôn sao? Tần Nam Huyền thấy vẻ mặt nghi hoặc của Đan Uyển Tinh, liền mở miệng giải thích: “Sau khi ngươi chọn cất giữ, chiếc thuyền sẽ khôi phục nguyên dạng.” "Dài khoảng tám mươi trượng, rộng khoảng tám trượng, cao gần mười trượng!" “Tê ~” Nghe Tần Nam Huyền nói vậy, mọi người nhất thời hít một ngụm khí lạnh, phải biết rằng đội thuyền lớn nhất hiện nay cũng chỉ dài hơn bốn mươi trượng, rộng khoảng tám trượng, chiếc thuyền này lại dài hơn hai lần, Đan Uyển Tinh sơ bộ đoán chừng, dựa theo tỷ lệ mà điếm chủ vừa nói thì chiếc thuyền này ít nhất có thể chở hai, ba nghìn người, nói cách khác một chiếc thuyền có thể chứa hết toàn bộ Đông Minh phái của bọn họ! Đôi mắt Đan Uyển Tinh trở nên có chút hưng phấn, có chiếc thuyền này, các nàng hoàn toàn là bá chủ trên biển, đến lúc đó có thể đi thám hiểm các vùng biển mới. Nhưng Đan Uyển Tinh lại nghĩ ra một vấn đề mới, con thuyền này lại làm từ sắt thép, cho dù thực sự đi được thì cũng cần rất nhiều nhân lực, nếu vậy đến lúc đó thì có hơi bị mất nhiều hơn được. Nghĩ đến đây, Đan Uyển Tinh nói ra vấn đề của mình.
Tần Nam Huyền: Đội thuyền này dựa vào động cơ hơi nước, không cần nhân lực chèo, nhưng nếu một ngày than đá cháy hết thì đội thuyền sẽ không thể hoạt động, cho nên ngươi tốt nhất là tìm được năng lượng để vận hành sau đó, rồi hãy thả nó ra, đến lúc ngươi cất đặt Titanic thì các thông tin liên quan, “sẽ xuất hiện trong đầu của ngươi”. Đan Uyển Tinh vẻ mặt mơ màng gật đầu, những điều mà điếm chủ vừa nói cơ bản nàng đều không hiểu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận