Tống Võ Mở Bình: Chúc Ngọc Nghiên Mở Ra Cơ Giáp

Chương 699: Bị kinh sợ Bạch Triển Đường! ! Ngôn Tĩnh Am: Làm cho điếm chủ nếm thử tay nghề của ta! ! (canh một )

Chương 699: Bạch Triển Đường kinh hãi tột độ! Ngôn Tĩnh Am: Để điếm chủ nếm thử tay nghề của ta! (Canh một)
Bên kia, bên ngoài Đồng Phúc Khách Sạn, Quách Cự Hiệp nhìn tấm biển Đồng Phúc Khách Sạn, lẩm bẩm nói: "Chắc là chỗ này rồi!" Quách Cự Hiệp trước đây chưa từng đến, nhưng vẫn biết con gái mình làm việc ở đây. Quách Cự Hiệp chỉnh lại quần áo, rồi đi vào khách sạn.
Bạch Triển Đường thấy có người đến liền nhiệt tình hô: "Khách quan, mời vào bên trong. Xin hỏi ngươi là muốn nghỉ trọ hay là ăn cơm?" Bạch Triển Đường tuy đã nghe danh Quách Cự Hiệp, nhưng chưa từng gặp mặt.
Quách Cự Hiệp nhìn Bạch Triển Đường, trên mặt lộ ý cười khó hiểu, vỗ vai hắn nói: "Công việc này ngược lại rất hợp với ngươi. Ta tìm Quách Phù Dung, ngươi gọi nàng xuống gặp ta."
Bạch Triển Đường nghe Quách Cự Hiệp nói chuyện bất lịch sự, nhất thời nhíu mày, giọng điệu kỳ quái nói: "Ngươi nói gặp là gặp à? Ngươi là ai chứ? Ngươi tưởng ngươi là thái thú đại nhân sao? Thật là quan uy lớn."
"Cha?!" Vừa lúc đó, Quách Phù Dung từ trên lầu đi xuống, thấy Quách Cự Hiệp thì kinh ngạc chạy đến.
"Cha?!" Bạch Triển Đường hoảng sợ đến lảo đảo, mặt tái mét, hạt dưa trên tay rơi hết xuống đất, không thể tin nổi nhìn người đàn ông trước mặt: "Ngươi... Ngươi là Quách Cự Hiệp?!"
Quách Cự Hiệp cười như không cười nhìn Bạch Triển Đường: "Bây giờ ta có quan uy lớn không?!"
"Không lớn... không đúng, lớn..." Bạch Triển Đường bị Quách Cự Hiệp dọa cho lúng túng, rồi nhăn mặt cầu cứu Quách Phù Dung bên cạnh.
"Thôi đi cha, cha đừng trêu lão Bạch nữa." Quách Phù Dung giúp Bạch Triển Đường giải vây, vẻ mặt khó hiểu hỏi: "Cha, sao đột nhiên cha lại tới Lạc Dương vậy?!"
Quách Cự Hiệp không tiếp tục trêu Bạch Triển Đường nữa, mà nhìn Quách Phù Dung bằng ánh mắt cưng chiều nói: "Ta tới thăm con gái bảo bối của ta, tiện thể xem cửa hàng nhỏ mà con nói, có thần kỳ như con kể không."
Quách Phù Dung liếc mắt nhìn cha mình, rồi có chút bất lực nói: "Con sợ cha đến xem cửa hàng nhỏ, tiện thể xem con mới đúng."
Nghe con gái nói, Quách Cự Hiệp lộ vẻ khó xử, nhưng vẫn mạnh miệng nói: "Sao có thể?! Ta nhất định là đau lòng con gái bảo bối của ta mới đến mà!"
Quách Phù Dung bất đắc dĩ liếc mắt, không tiếp tục nói chuyện này nữa mà nói với Quách Cự Hiệp: "Cha ăn trưa trước đi đã! Ăn xong con dẫn cha đi cửa hàng nhỏ." Nói xong Quách Phù Dung đưa ông tới chỗ ngồi, rồi đi ra quầy gọi món.
Quách Cự Hiệp tò mò quan sát xung quanh, nhìn mọi thứ, đây là phản ứng tự nhiên khi ông là một Thần Bộ. Ông thấy nhiều đồ chưa từng thấy, nhưng mặt vẫn bình thản hỏi: "Vô Tình đâu? Sao ta không thấy nàng?"
Quách Phù Dung vừa gọi món xong thì về ngồi, nghe Quách Cự Hiệp hỏi, liền suy nghĩ một chút rồi đáp: "Hôm qua trong thành có người giao đấu, nàng đi kiểm tra tình hình, đến giờ vẫn chưa về."
Nghe Quách Phù Dung nói, Quách Cự Hiệp có dự cảm không hay, chẳng lẽ là Lưu Hỉ? Nhưng đồ ăn đã được mang ra, Quách Cự Hiệp quyết định sau khi ăn xong sẽ đến cửa hàng nhỏ xem rồi mới đi điều tra.
Lúc này, đám người Lục Tiểu Phụng tối qua say xỉn ở đây cũng chậm rãi từ trên lầu đi xuống. Thực ra chỉ có Lục Tiểu Phụng say, hai người kia lười về nên thuê luôn ba phòng ở lại. Lục Tiểu Phụng vừa tỉnh nên bọn họ xuống ăn trưa rồi sẽ ra cửa hàng nhỏ mở bình rượu.
"Lục Tiểu Phụng!" Lục Tiểu Phụng đột nhiên nghe có người gọi tên mình, xoa xoa đầu còn choáng váng, cố gắng tỉnh táo lại, nhìn theo hướng có tiếng gọi, thì thấy Quách Cự Hiệp đang vẫy tay chào mình.
"Quách Cự Hiệp?!" Lục Tiểu Phụng thấy Quách Cự Hiệp thì lộ vẻ kinh ngạc, rồi nhanh chóng bình tĩnh lại, Quách Phù Dung và Vô Tình đều biết cửa hàng nhỏ, không thể nào Lục Phiến Môn không phái người đến. Nghĩ vậy, hắn tươi cười đi về phía Quách Cự Hiệp.
"Quách Cự Hiệp, ngươi cũng vì cửa hàng nhỏ mà đến sao?" Nghe Lục Tiểu Phụng nói, Quách Cự Hiệp trong lòng đã có chút xác định, cửa hàng nhỏ này có lẽ thực sự thần kỳ như con gái mình nói, nếu không Hoa Mãn Lâu và Tây Môn Xuy Tuyết cũng không tới đây.
Thấy Hoa Mãn Lâu, Quách Cự Hiệp kinh hãi, khó tin nói: "Hoa công tử, mắt của ngươi khỏi rồi sao?!"
Quách Cự Hiệp biết về Hoa Mãn Lâu, dù sao nhà hắn cũng giàu gần bằng phủ Thừa tướng Vạn Tam Thiên. Đáng tiếc từ nhỏ hắn đã bị người làm mù mắt. Lúc còn bé, ông từng được Hoa Như Lệnh mời đến chữa trị, nhưng y thuật có hạn nên không cứu được.
Hoa Mãn Lâu gật đầu, thản nhiên cười nói: "Nhờ có điếm chủ."
Thấy Hoa Mãn Lâu không muốn nói thêm chuyện này, Quách Cự Hiệp cũng không truy hỏi mà mời bọn họ cùng ăn cơm, nhưng cả ba đều từ chối, chỉ hẹn lát nữa ăn xong sẽ cùng nhau đi cửa hàng nhỏ....
Bên ngoài cửa hàng nhỏ, Sư Phi Huyên và Ngôn Tĩnh Am xách hộp đựng thức ăn, chậm rãi đi về phía cửa hàng.
"Sư tỷ, tỷ nói hôm nay điếm chủ có mở cửa không?!" Ngôn Tĩnh Am xách theo hộp đựng thức ăn, tò mò hỏi Sư Phi Huyên.
Nghe sư muội hỏi, Sư Phi Huyên lắc đầu, bình tĩnh nói: "Không biết, lát nữa tới sẽ biết!"
Ngôn Tĩnh Am gật đầu, trên mặt lộ nụ cười lạnh nhạt: "Vậy thì tốt, để điếm chủ nếm thử tay nghề ta khổ luyện mấy hôm nay."
PS: Cảm tạ chư vị xem quan đại đại đã tặng hoa tươi, vé tháng, đánh giá, đặt mua! (?? Quảng).
Bạn cần đăng nhập để bình luận