Tống Võ Mở Bình: Chúc Ngọc Nghiên Mở Ra Cơ Giáp

Chương 49: Đi dạo cái đường phố đều có thể gặp gỡ án mạng!?

Chương 49: Đi dạo phố cũng gặp án m·ạ·n·g!? Tần Nam Huyền lại dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn về hướng Loan Loan rời đi. Những lời này sao nghe quen tai vậy nhỉ. Hình như là câu cửa miệng của một vị thảo nguyên lang đại vương nào đó. "Điếm chủ, ta đi nấu cơm đây." Hoàng Dung thấy hết náo nhiệt để xem, bèn cầm giỏ thức ăn vào bếp làm cơm. Nàng thầm nghĩ trong bụng, ngày mai nhất định phải đi mua quả đu đủ, tranh thủ mấy ngày nay cho nó lớn thêm một chút. Buổi tối ăn xong cơm tối, Tần Nam Huyền và Hoàng Dung trở về phòng nghỉ ngơi. Sau đó hai người dự định ra ngoài dạo một vòng. Tần Nam Huyền lại lấy ra những thứ thu được ngày hôm nay, những cái gì có thể học hoặc hấp thụ thì đều hấp thụ. Chốc lát sau, Tần Nam Huyền cảm nhận được sức mạnh trong cơ thể, trên mặt nở nụ cười vui vẻ. Cảm giác nằm không cũng trở nên mạnh mẽ thật sự rất thoải mái...
Bên kia. Cách thành Lạc Dương ngoại ô có một trang viên tàn phá. Phần lớn kiến trúc đã bị gió mưa bào mòn, hư hại và sụp đổ do lâu năm không được tu sửa. Lúc này, Tiêu Tà đang vâng lệnh dẫn một đám người vây quanh một nữ tử đội nón lá vành trúc che mặt. Nữ tử này có một tấm khăn che mặt màu trắng vừa dày vừa nặng, che đi dung nhan. Nhưng có thể thấy được đây là một mỹ nữ hiếm có trong giang hồ nhờ vào phần cằm lộ ra ngoài và một nốt ruồi nhỏ như chấm sơn nơi khóe miệng. Nữ tử thân hình cao gầy, không giống các nữ tử vùng Trung Nguyên, nàng mặc một bộ võ phục trắng như tuyết, làm tôn lên vóc người hoàn mỹ. Cả người nàng toát lên vẻ anh khí. Nữ tử một tay đặt trên chuôi kiếm, khóe miệng như có một nụ cười vô cùng quyến rũ. Dường như người bị vây không phải nàng mà là đám người kia.
"Thương!"
Nữ tử rút kiếm, thân kiếm lóe lên hàn quang lạnh lẽo. Tiêu Tà không phải loại tân binh sơ suất trên giang hồ. Nghe tiếng rút đao của đối phương, hắn biết có chuyện chẳng lành. Hắn lập tức rút Đoạt Mệnh Đao đã gắn bó với mình nửa đời người, nghiêng người tránh đòn của nữ tử, đồng thời ra lệnh cho thủ hạ bao vây. Chỉ thấy nội lực cường đại bùng phát từ người nữ tử, tay áo tung bay, kiếm trong tay bỗng nhiên tăng tốc. Thân hình nàng hóa thành một đạo bóng trắng, không ngừng xuất hiện trong đám người. Mỗi lần vung kiếm đều khiến vài người ngã xuống đất. Thủ hạ của Tiêu Tà lần lượt c·h·ế·t dưới tay nữ tử áo trắng. Tiêu Tà biết không thể để đối phương tiếp tục thế này, hắn rống lên một tiếng, thi triển tuyệt kỹ Đoạt Mệnh Đao pháp. Toàn thân hắn hóa thành vô số bóng đao, tấn công về phía nữ tử. Nữ tử áo trắng không lùi mà tiến, kiều mị hét lên một tiếng, cả người xoay mình, vô số kiếm ảnh như tia chớp công kích về phía xung quanh.
"Keng!"
Đao kiếm giao nhau. Dù là Tiêu Tà cũng bị một kích này đánh văng ra. Việc này cho Tiêu Tà biết cô gái mặc đồ trắng này không phải là người tầm thường. Nữ tử áo trắng vừa chạm đất đã lại lấy đi tính m·ạ·n·g của hai người khác. Chứng kiến huynh đệ sớm chiều chung đụng của mình bị nữ tử trước mắt gi·ết ch·ế·t, thủ hạ của Tiêu Tà nổi cơn giận dữ, bất chấp việc có phải đối thủ của cô gái áo trắng hay không, vung vũ khí xông lên. Nữ tử áo trắng nở một nụ cười tuyệt đẹp dưới lớp khăn che mặt. Nội lực trong cơ thể nàng bắt đầu vận chuyển, theo trường kiếm trong tay múa lên, tạo thành hàng ngàn đạo kiếm ảnh, thân hình như quỷ mị, t·r·a·m s·á·t bọn chúng. Dù có người kịp phản ứng đỡ được kiếm của nàng, thì cũng bị kiếm khí sắc bén làm vỡ nát ngũ tạng. Cuối cùng, Tiêu Tà nhìn bốn thủ hạ còn lại, trong lòng dấy lên sự sợ hãi và muốn rút lui.
"Biết gặp phải cường địch, rút lui."
Nói xong, hắn không chút do dự quay người chạy ra ngoài. Mẹ kiếp, cô nàng này rốt cuộc là lai lịch gì, không những kiếm pháp cao siêu, mà khinh công của nàng cũng lợi hại như vậy. Nếu biết trước nữ tử này kinh khủng như vậy, thì hắn đã không xung phong đi bắt nàng. Bốn người còn lại sớm đã bị sự t·à·n nh·ẫ·n của nữ tử áo trắng này dọa cho sợ hãi. Trong lòng sớm đã muốn bỏ chạy. Nghe thấy giọng Tiêu Tà, bọn chúng xem binh khí trong tay như ám khí ném về phía nữ tử áo trắng, đồng thời vận chuyển nội lực rút lui theo các hướng khác nhau. Ai cũng có ý nghĩ t·ử đạo hữu bất t·ử bần đạo.
"Ha ha..."
Nữ tử áo trắng cười lên một tiếng như chuông bạc, cả người hóa thành một bóng mờ đuổi theo. Bốn người vốn không phải đối thủ của nữ tử áo trắng, giờ vũ khí đã ném đi thì càng không có sức phản kháng. Trong nháy mắt, cả trang viên tàn phá dường như bị một cơn mưa máu, đâu đâu cũng thấy m·á·u và th·i th·ể. Liếc nhìn lại động tĩnh phía sau, Tiêu Tà càng thêm sợ hãi. Tốc độ của hắn còn nhanh hơn vừa rồi mấy phần. Vừa chạy ra khỏi trang viên thì đụng ngay Tần Nam Huyền và Hoàng Dung đang vừa đi vừa ăn vặt mua được ở đầu đường.
"Cút cho ta!!! "
Chứng kiến Tần Nam Huyền và Hoàng Dung đột nhiên xuất hiện và cản đường mình, trong mắt Tiêu Tà lóe lên sự tàn ác cùng s·á·t ý. Vận chuyển nội lực trong tay, hắn nhất thời bộc phát chưởng ấn đầy trời, bao phủ lấy Tần Nam Huyền và Hoàng Dung. Hiển nhiên là muốn trực tiếp g·i·ết bọn họ.
??????
Đang ăn đồ ăn vặt, Tần Nam Huyền ngơ ngác nhìn chưởng ấn đầy trời. Ta trêu ai ghẹo ai, ra ngoài ăn vặt mà cũng gặp phải truy sát giang hồ. Sắc mặt Tần Nam Huyền có chút kỳ quái, quả nhiên giang hồ này vẫn quá nguy hiểm. Tần Nam Huyền lắc đầu, nhìn chưởng ấn đang ập đến. Tâm niệm vừa động, một bức tường băng xuất hiện trước mặt hắn.
"Bành bành bành..."
Chưởng ấn toàn bộ đánh vào bức tường băng ngưng tụ. Đừng nói phá vỡ, đến vết nứt cũng không có. Chưởng ấn của Tiêu Tà nhìn có vẻ lợi hại nhưng thật ra đã cạn hết sức lực. Tiêu Tà hoảng sợ nhìn bức tường băng đột ngột xuất hiện.
"Yêu t·h·u·ậ·t!"
Hắn tung hoành giang hồ bao nhiêu năm nay, chưa từng thấy ai đột nhiên tạo ra được một bức tường băng như thế này. Đây không phải yêu thuật thì là gì!
"Bá!"
Theo tiếng gió rít truyền đến, một bóng trắng đứng cạnh Tiêu Tà, qua bức tường băng cảnh giác nhìn Tần Nam Huyền. Tần Nam Huyền thấy đầu của Tiêu Tà từ từ nghiêng xuống rơi xuống đất. Thậm chí từ khuôn mặt Tiêu Tà, Tần Nam Huyền không thấy bất kỳ biểu cảm đau đớn nào. Kiếm pháp thật nhanh. Ánh mắt Tần Nam Huyền hơi híp lại nhìn nữ tử áo trắng. Chỉ thấy cô gái mặc đồ trắng đứng đó, tay cầm kiếm, tùy thời có thể xuất chiêu tấn công.
"Các ngươi là ai? Các ngươi tới đây làm gì!?"
Giọng của nữ tử áo trắng lạnh lùng dịu dàng hỏi Tần Nam Huyền và Hoàng Dung. Nàng không thể không cảnh giác, thủ đoạn nam tử trước mắt thi triển là thủ đoạn nàng chưa từng thấy. Nếu như là đến truy sát nàng, thì chắc chắn nàng sẽ ra tay trước.
"Ngươi cảm thấy chúng ta là làm gì?"
Tần Nam Huyền còn chưa kịp trả lời, Hoàng Dung đã tức giận nhìn Phó Quân Sước. Tức c·h·ế·t đi được. Cùng điếm chủ đi dạo phố, ăn vặt mà lại gặp phải loại chuyện này. Giết người còn làm văng cả m·á·u ra khắp nơi. Hết cả hứng ăn uống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận