Tống Võ Mở Bình: Chúc Ngọc Nghiên Mở Ra Cơ Giáp

Chương 75: Tạc liệt cá trích đồ hộp, Tiểu Ma Nữ mê hoặc (canh hai )

Chương 75: Tạc liệt cá trích đồ hộp, Tiểu Ma Nữ mê hoặc (canh hai) Chứng kiến vẻ mặt phức tạp của điếm chủ, Thượng Tú Phương còn tưởng mình mở ra được thứ gì tốt. Nhất thời, nàng vui vẻ nhìn hắn, chờ hắn giới thiệu.
"Đây là một loại đồ hộp."
Tần Nam Huyền mở miệng nói: "Đây là một loại đồ hộp cá trích có thể bảo quản được lâu, thế nhưng người bình thường không thể chấp nhận được thứ này."
Nghe là một loại cá. Người bình thường không chấp nhận được? Nghĩ đến đây, Thượng Tú Phương có chút ngạc nhiên, trực tiếp làm theo lời gợi ý của điếm chủ, mở đồ hộp ra.
Theo đồ hộp được mở ra, một mùi tanh tưởi từ bên trong lập tức xộc ra.
Trong nháy mắt, sắc mặt mọi người trong cửa hàng nhỏ kịch liệt biến đổi.
Đây là thứ gì vậy? Thứ này còn thối hơn cả nhà xí! !
Thật sự là thứ này để người ta ăn sao?
"Ọe..."
Cửa hàng nhỏ nhất thời bị cái mùi hôi này làm cho nháo nhào lên, Đổng Thục Ny thậm chí còn không nhịn được mà nôn khan.
Thượng Tú Phương không kìm được mà trực tiếp vận nội lực muốn hủy diệt thứ này. Kết quả là làm vỡ nát hộp cá trích, mùi vị lại càng nồng hơn.
Loan Loan và Hoàng Dung hai người nhanh trí, vội vàng nín thở, tránh cho bản thân bị mùi hôi thối tấn công...
Tần Nam Huyền có chút cạn lời, ngươi đánh nát nó, không phải càng làm mùi thối lan ra sao.
Tâm niệm vừa động, một luồng sức mạnh vô hình trực tiếp chuyển hóa không khí trong phòng. Trong nháy mắt, cái mùi hôi thối kia biến mất không chút dấu vết.
Lúc này, một chú chó nhỏ ló đầu ở ngoài cửa, tò mò nhìn vào trong cửa hàng nhỏ. Không đúng! Vừa nãy rõ ràng mình ngửi thấy có đồ ăn mà, sao đột nhiên lại không còn nữa rồi.
"Gâu gâu..."
Cảm giác được mùi thối trong cửa hàng nhỏ đã biến mất, các nàng vội vàng hít thở sâu mấy lần. Thật là quá tuyệt khi có thể hít thở không khí bình thường.
Sau khi tỉnh táo lại, Thượng Tú Phương vội vàng áy náy nhìn Tần Nam Huyền: "Xin lỗi, điếm chủ, ta không biết sau khi đập vỡ thì lại có mùi vị nồng như vậy."
Tần Nam Huyền lắc đầu: "Không sao!"
"Vậy điếm chủ, nếu Tú Phương đã khui xong rồi, vậy chúng ta xin phép đi trước."
Đổng Thục Ny nhìn sắc trời bên ngoài đã tối, kéo Thượng Tú Phương đi ra ngoài.
Thượng Tú Phương cầm theo đồ vật mình vừa mở được ở đây, có chút lưu luyến nhìn Tần Nam Huyền, cuối cùng dưới sự thúc giục của Đổng Thục Ny, lên xe ngựa rời đi.
Thấy không còn ai mở bình nữa, Tần Nam Huyền quay sang Hoàng Dung: "Dung Nhi, tối nay làm món cá chép hoang dã mà ăn thôi."
Nghe được lời của Tần Nam Huyền, Hoàng Dung gật đầu, xoay người đi về phía hậu viện.
Tần Nam Huyền lại ngồi trở lại ghế Tiêu Dao của mình.
Loan Loan trực tiếp ngồi lên quầy, đôi mắt quyến rũ nhìn hắn: "Điếm chủ, Loan Loan cũng muốn mở được thứ tốt, ngươi có thể giúp người ta một chút không."
Nghe vậy, Tần Nam Huyền có chút cạn lời: "Ta đã nói rồi, bên trong bình mở ra được cái gì đều là vận may của các ngươi."
Đối với cách nói này của điếm chủ, Loan Loan không hề tin tưởng. Chẳng lẽ không phải ngươi bỏ vào thì trong bình tự mọc ra sao?
"Điếm chủ..."
Loan Loan nũng nịu với Tần Nam Huyền, một đôi mắt chớp chớp nhìn hắn.
Nhìn vẻ mặt đáng yêu này của Loan Loan, Tần Nam Huyền thản nhiên nói: "Trễ thế này rồi, Loan Loan còn chưa về sao? Ngươi bây giờ thời gian chưa đến, nên tạm thời chưa mở được bình đâu."
Loan Loan nghe lời của Tần Nam Huyền, ôm ngực, vẻ mặt buồn bã, sắp khóc nói: "Điếm chủ, đây là muốn đuổi Loan Loan đi sao? Chẳng lẽ Loan Loan khiến điếm chủ ghét đến vậy sao?"
Nhìn dáng vẻ của Loan Loan, Tần Nam Huyền lắc đầu, liếc nhìn Loan Loan đang ngồi trên quầy: "Loan Loan cô nương, chiêu này của ngươi đối với ta vô dụng."
Nghe Tần Nam Huyền nói, vẻ mặt Loan Loan lập tức biến thành nụ cười rạng rỡ, nào còn dáng vẻ buồn bã vừa rồi.
Tần Nam Huyền nhìn vẻ mặt của nàng, không khỏi thốt lên một câu, nếu Loan Loan đi đóng phim, ít nhất cũng có thể giành được một giải Tiểu Kim Nhân.
Loan Loan nhìn Tần Nam Huyền: "Ta chỉ là không có việc gì làm, lại thêm tò mò về điếm chủ, nên mới đến tìm điếm chủ chơi thôi."
Nàng lắc lư đôi chân trần tinh xảo như ngọc, tò mò hỏi: "Loan Loan thật sự rất tò mò, điếm chủ là người ở đâu, tại sao lại đến nơi đây bán bình vậy?"
Nàng đâu phải không phái người đi thăm dò, thế nhưng lại không điều tra được bất cứ thông tin nào. Cũng chỉ tra được rằng một thời gian trước, Tần Nam Huyền đột nhiên xuất hiện ở thành Lạc Dương và mở cái cửa hàng nhỏ này.
Cho nên nàng muốn từ miệng Tần Nam Huyền tìm hiểu được thêm nhiều thông tin hơn.
Hơn nữa, đối diện với Tần Nam Huyền thần bí mà thực lực khó lường như vậy, Loan Loan đã động lòng. Lần trước Loan Loan chủ động ôm lấy tay Tần Nam Huyền, đó vẫn là lần đầu tiên nàng thân mật với một người đàn ông như vậy.
Trước kia nàng tuy lời nói có phần táo bạo, nhưng chưa có người đàn ông nào có thể chạm vào nàng như vậy.
Nghe Loan Loan nói, Tần Nam Huyền lạnh nhạt nói: "Ta đến từ một nơi xa xôi mà ngươi không biết."
"Bán bình tự nhiên là để cho người ta đến mở bình rồi."
Với những lời này của Tần Nam Huyền, Loan Loan tuyệt đối không tin. Nhưng điếm chủ không nói, nàng cũng không còn cách nào, chỉ có thể bất đắc dĩ trợn mắt nhìn một cái.
"Ngược lại là ngươi!"
Nghe được lời Tần Nam Huyền, Loan Loan nghiêng đầu nhìn về phía Tần Nam Huyền: "Loan Loan làm sao vậy?"
Tần Nam Huyền quay đầu, dùng ánh mắt đánh giá Loan Loan, nhẹ giọng nhắc nhở: "Âm Hậu chẳng lẽ chưa nói với Loan Loan cô nương, khi ngươi tò mò về một người đàn ông và cố ý tìm hiểu hắn thì đó là lúc bắt đầu rơi vào tay giặc?"
Loan Loan nở nụ cười ngọt ngào, ngượng ngùng nhìn Tần Nam Huyền: "Sư phụ không dạy Loan Loan điều này, nhưng nếu rơi vào tay giặc mà đối tượng là điếm chủ thì Loan Loan ta cam tâm tình nguyện."
"Chỉ sợ điếm chủ cho rằng Loan Loan là yêu nữ Ma Giáo nên không muốn chấp nhận Loan Loan thôi."
Tần Nam Huyền cười nhìn Loan Loan, trêu ghẹo nói: "Loan Loan cô nương không thử xem thì sao biết ta có chấp nhận hay không?"
Nhìn nụ cười giễu cợt trên mặt Tần Nam Huyền, Loan Loan cúi người trước mặt Tần Nam Huyền, trong mắt sóng nước long lanh, vẻ mặt mê man nói: "Điếm chủ, ý của câu 'thử xem' là gì vậy?"
Tần Nam Huyền đưa tay chạm vào khuôn mặt tinh xảo như ngọc của Loan Loan, vẻ mặt càng thêm thú vị: "Làm sao để chinh phục trái tim một người đàn ông, ta tin rằng Loan Loan cô nương còn hiểu rõ hơn ta."
Nếu Loan Loan muốn đùa giỡn, Tần Nam Huyền đương nhiên không có lý gì mà không phối hợp. Ngược lại bản thân mình cũng không thiệt.
Cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay Tần Nam Huyền, Loan Loan có chút xấu hổ, liền nằm trong lòng Tần Nam Huyền.
"Nhưng Loan Loan sợ bản thân mình không đủ năng lực, không thể chinh phục được điếm chủ, mà ngược lại bị điếm chủ chinh phục, vậy Loan Loan chẳng phải thiệt lớn sao?"
Tần Nam Huyền vừa động tâm niệm, thiết lập một bình chướng, đảm bảo người ngoài không nhìn thấy tình hình bên trong.
Hai tay không những không rời khỏi, ngược lại theo gò má của Loan Loan mà trượt xuống, ngón tay lướt qua cổ nàng rồi thuận thế đi xuống...
Bạn cần đăng nhập để bình luận