Tống Võ Mở Bình: Chúc Ngọc Nghiên Mở Ra Cơ Giáp

Chương 857: Phong Thanh Dương miên man suy nghĩ! ! Đi mà quay lại Tống Thanh Thư! ! (canh tư )

Chương 857: Phong Thanh Dương miên man suy nghĩ! ! Tống Thanh Thư quay trở lại! ! (canh tư )
Tính toán ra kết luận này, Phong Thanh Dương nhất thời đồng tử đột nhiên co rút lại, biểu hiện trên mặt trở nên kinh hãi. Phải biết rằng nam tử trước mặt này tuổi tác bất quá mới đôi mươi, khi hắn ở độ tuổi này cũng chỉ là một cường giả Tiên Thiên cảnh giới. Lúc đó hắn từng thấy người có thiên phú tốt nhất cũng chỉ đạt tới cảnh giới tông sư đỉnh thiên, từ trước đến nay chưa từng thấy ai vượt qua được Đại Tông Sư, chứ đừng nói là siêu việt Đại Tông Sư, dù là các thiên kiêu của đại thế lực cũng vậy. Cường giả như vậy tuyệt đối không phải Nhạc Bất Quần có thể chưởng khống. Sau khi biết Tần Nam Huyền không phải người của Nhạc Bất Quần, tâm tình Phong Thanh Dương không những không thả lỏng mà sắc mặt ngược lại càng thêm ngưng trọng. Nếu hắn không phải thuộc hạ của Nhạc Bất Quần, vậy tại sao Nhạc Bất Quần lại tới nơi này? Chẳng lẽ…? ! Trong đầu Phong Thanh Dương hiện lên một ý tưởng khiến hắn có chút sợ hãi, chẳng lẽ nam tử trước mắt muốn thôn tính cả phái Hoa Sơn của bọn họ? "Không đúng!" Phong Thanh Dương lại lắc đầu. Nếu muốn chiếm đoạt phái Hoa Sơn thì với loại cường giả này căn bản không cần dùng đến mưu kế. Hơn nữa, nếu thật sự có thực lực Đại Tông Sư, chắc chắn sẽ không coi trọng phái Hoa Sơn. Tự mình gầy dựng một thế lực còn tốt hơn nhiều, mà đệ tử lại trung thành hơn. Vậy mục đích thật sự của hắn là gì? Trong nhất thời, Phong Thanh Dương rơi vào trầm tư.
Yêu Nguyệt và những người khác thấy vị lão giả tóc bạc này thần tình thay đổi liên tục, cũng không biết hắn đang suy nghĩ điều gì. Tần Nam Huyền cũng ngơ ngác nhìn lão giả. "Vị lão tiên sinh, không biết ông đến tiệm nhỏ này có việc gì?" Lời nói của Tần Nam Huyền kéo Phong Thanh Dương trở lại. Ánh mắt Phong Thanh Dương phức tạp nhìn Tần Nam Huyền. "Vị công tử này, ta muốn hỏi một chút, Nhạc Bất Quần vừa đến tiệm nhỏ này để làm gì?" Không nghĩ ra được rốt cuộc là vì sao, Phong Thanh Dương vẫn quyết định nói thẳng, trực tiếp hỏi Tần Nam Huyền. Nếu Tần Nam Huyền thật sự muốn chiếm đoạt Hoa Sơn thì hắn cũng phải liều cái mạng này ngăn cản.
"À, ông nói Nhạc Bất Quần à! Hắn tới đây mở bình chết." Nghe câu hỏi, Tần Nam Huyền biết ngay thân phận lão giả này chắc là Phong Thanh Dương, kiếm tông phái Hoa Sơn. "Mở bình?" Phong Thanh Dương vốn đang suy nghĩ rất nhiều nhưng nghe Tần Nam Huyền nói vậy vẫn không nhịn được mà ngẩn người. "Đúng, không sai!" Tần Nam Huyền mỉm cười gật đầu, khẳng định: "Chính là mở bình tử." Tần Nam Huyền sau đó kể quy tắc tiệm nhỏ cho Phong Thanh Dương nghe một lượt. Sau khi nghe Tần Nam Huyền giải thích, phản ứng đầu tiên của Phong Thanh Dương là khó tin, làm sao trên đời này có chuyện hoang đường như vậy, trong bình làm sao lại có thể mở ra những thứ kia được! Nhưng khi hắn liên tưởng đến sự thay đổi gần đây của Nhạc Bất Quần, đáy lòng lại có một tiếng nói rằng đó là sự thật. "Tiểu điếm chủ, bán cho ta một cái bình thường thử xem!" Ý nghĩ của Phong Thanh Dương rất đơn giản, nếu trong tiệm nhỏ này có thể mở ra những vật phẩm kỳ lạ thì có thể chứng minh người chủ tiệm này nói là thật. Sau đó Phong Thanh Dương lấy ra một ngân phiếu một nghìn lượng đưa cho Tần Nam Huyền. Tần Nam Huyền nhận lấy ngân phiếu, cười nói: "Đi chọn bình đi."
Phong Thanh Dương gật đầu đi tới quầy bình thường bắt đầu chọn. Mà ở bên ngoài tiệm nhỏ, một nam tử sắc mặt có chút âm trầm đang nhìn Phong Thanh Dương chọn bình. "Tử Lão Đầu, dám gạt ta!" Người này chính là Tống Thanh Thư vừa mới rời đi. Hắn cố tình rời đi là muốn xem lão đầu này có thật sự bỏ đi hay không. Ai ngờ lão đầu này lại không tin mình mà lại vào tiệm nhỏ kia. Nhưng sự đã rồi, hắn cũng chẳng thể làm gì khác. Tống Thanh Thư hậm hực liếc nhìn Phong Thanh Dương một cái rồi xoay người rời đi.
Trong tiệm nhỏ, Phong Thanh Dương bất chợt cau mày, quay đầu nhìn ra ngoài nhưng không thấy ai cả. Nhưng hắn biết đó không phải ảo giác, vừa rồi nhất định có người đang quan sát mình. Hắn mới kinh giác ra, cảm giác của mình ở tiệm nhỏ bị áp chế, không khỏi nhìn Tần Nam Huyền sâu xa nói: "Điếm chủ, ta đã chọn xong!" Tần Nam Huyền gật đầu, vung nhẹ tay, chiếc bình mà Phong Thanh Dương đã chọn bay khỏi quầy, vững vàng đáp xuống bàn mở bình. Phong Thanh Dương nhìn mười cái bình giống nhau như đúc trước mặt, hít một hơi thật sâu, sắp chứng kiến sự thật trong lời Tần Nam Huyền. Phong Thanh Dương vung tay đánh vào cái bình đầu tiên. "Ba!" Tiếng bình vỡ vang lên, một quả cầu ánh sáng màu trắng rơi ra, lơ lửng giữa không trung.
"Trong này quả nhiên có đồ vật!" Vẻ mặt Phong Thanh Dương lộ vẻ kinh ngạc, lời chủ tiệm nói đều là thật, Nhạc Bất Quần chạy tới đây xa như vậy là để mở những chiếc bình này. Hắn cũng có thể hiểu cho Nhạc Bất Quần. Nếu đúng như lời chủ tiệm, trong bình có thể mở ra những thứ thần kỳ thì ngay cả hắn cũng không thể không động lòng chứ đừng nói là Nhạc Bất Quần. Phong Thanh Dương tò mò đánh giá quả cầu ánh sáng trắng lơ lửng trước mắt. Hắn chưa từng thấy thứ này bao giờ. Không nhịn được muốn thăm dò xem trong đó rốt cuộc là gì. Nhưng hắn phát hiện giác quan của mình bị một năng lượng vô hình chặn lại, giống như ngăn không cho hắn khám phá những bí ẩn bên trong. Nhất thời hắn quay sang hỏi Tần Nam Huyền với vẻ mặt nghi hoặc: "Điếm chủ, đây là cái gì?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận