Tống Võ Mở Bình: Chúc Ngọc Nghiên Mở Ra Cơ Giáp

Chương 868: Đoàn Duyên Khánh dĩ nhiên có loại này yêu thích! ! Vân Trung Hạc: Sát nhân đoạt vợ, mưu tiền diện tích! ! (canh một )

Chương 868: Đoàn Duyên Khánh dĩ nhiên có loại yêu thích này! Vân Trung Hạc: g·iết người đoạt vợ, mưu tài sản! (Canh một) Vân Trung Hạc: ?????? Diệp Nhị Nương: ?????? Những người khác: ?????? Nghe Đoàn Duyên Khánh nói, trên mặt mọi người đều hiện lên vẻ mộng bức, đặc biệt là Chung Vạn Cừu vừa rồi còn ngồi rất gần Đoàn Duyên Khánh, theo bản năng xê dịch người về phía sau. Không ngờ Đoàn Duyên Khánh không chỉ xấu xí mà còn có loại yêu thích kỳ quái này, trách sao bọn họ chưa từng thấy Đoàn Duyên Khánh đi tìm phụ nữ. Vân Trung Hạc thì càng không kìm được, vẻ mặt lộ rõ vẻ sợ hãi. Mình, ngoài béo ra, đều hợp tiêu chuẩn của hắn, chẳng lẽ lão đại muốn mình sao? Nghĩ tới đây, Vân Trung Hạc chợt muốn rời khỏi nơi này, đơn giản là quá nguy hiểm. Nhưng vừa xoay người liền thấy Nhạc Lão Tam chắn ngay phía sau hắn. “Làm gì đấy?” Nhạc Lão Tam trừng mắt liếc hắn, ý bảo hắn về chỗ ngồi. Vân Trung Hạc lộ vẻ tức giận trên mặt, nhưng nghĩ đến Nhạc Lão Tam võ công cao hơn mình nhiều, nếu ở xa thì còn dễ nói, mình có thể dùng khinh công chạy trốn, nhưng gần thế này thì tự mình nghĩ trốn cũng trốn không thoát. Trên mặt hắn hiện vẻ bất đắc dĩ, đành bực tức ngồi xuống. Nhạc Lão Tam lại nhìn Đoàn Duyên Khánh bằng ánh mắt phức tạp, nếu đại ca muốn mình thì mình đồng ý hay cự tuyệt đây? Trong nhất thời, Nhạc Lão Tam lâm vào bối rối. Không khí đột nhiên rơi vào im lặng hoàn toàn. Đoàn Duyên Khánh cũng nhận ra họ không hợp, liên tưởng tới lời vừa nói, nhất thời mặt tối sầm: “Các ngươi nghĩ cái gì thế? Người này dùng để hưởng thụ cho Đoàn Dự,” mà không phải cho ta. Nghe Đoàn Duyên Khánh nói vậy, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm, ra là vậy. Chung Vạn Cừu cười mỉa hai tiếng, rồi lại chủ động đến gần: “Đoàn Lão Đại, ngươi đồng ý chuyện này sao?” “Ừ!” Đoàn Duyên Khánh gật đầu, hắn không có lý do gì để không đồng ý, tuy là g·iết Đoàn Chính Thuần bất tử, nhưng nếu những người đó thấy Đoàn Dự chung sống với một người nam, cho dù sẽ không làm họ mất mặt ngay, nhưng cũng có thể làm bọn họ m·ấ·t hết thể diện, gieo mầm một mối họa. “Tốt, Đoàn Lão Đại, ta sẽ đi chuẩn bị ngay.” Chung Vạn Cừu mặt lộ vẻ vui mừng, gọi hạ nhân phân phó: “Dẫn bọn họ đến phòng khách nghỉ ngơi!” “Dạ, lão gia!” Hạ nhân gật đầu, dẫn bọn họ đến phòng khách, cung kính mở miệng: “Thưa chư vị quý khách, đây là phòng nghỉ của các vị, nếu không có gì khác phân phó,” nô tỳ xin cáo lui trước. Đoàn Duyên Khánh phất tay, ý bảo nàng rời đi, dưới ánh mắt của Đoàn Duyên Khánh, ba người theo hắn vào phòng. “Đại ca, giúp hắn thì có thể, nhưng ta có một chút thỉnh cầu.” Vân Trung Hạc thành thật nhìn Đoàn Duyên Khánh. Dưới ánh mắt ra hiệu của Đoàn Duyên Khánh, hắn tiếp tục: “Ta muốn g·iết chồng mà đoạt vợ, mưu tài sản ở ngoài cốc.” Nói đơn giản chính là g·iết người đoạt vợ, mưu tiền của. Nghe Vân Trung Hạc nói, Đoàn Duyên Khánh không hề từ chối, mà trầm tư suy nghĩ. Phải biết, Vạn Kiếp Cốc của Chung Vạn Cừu là một nơi bí ẩn, nếu không có người dẫn đường thì dù là họ cũng không tìm ra lối vào. Hơn nữa theo quan sát của Đoàn Duyên Khánh, gia tài của Chung Vạn Cừu không nói là phú khả đ·ị·c·h quốc, nhưng tài phú cũng rất nhiều. Sau một hồi trầm ngâm, Đoàn Duyên Khánh gật đầu, chậm rãi nói: “Đến lúc đó thì phải làm cho sạch sẽ.” Nghe Đoàn Duyên Khánh đồng ý, Vân Trung Hạc lộ vẻ hưng phấn. Khi hắn thấy Cam Bảo Bảo lần đầu, trong lòng đã nảy sinh khao khát muốn chiếm đoạt, hắn muốn có được người phụ nữ này. Hơn nữa nghe nói Chung Vạn Cừu tuy xấu xí, nhưng lại có một cô con gái quốc sắc t·h·i·ê·n hương, xem ra mình thật có phúc. Vân Trung Hạc không hề biết rằng, hắn đã gặp Chung Linh, thậm chí còn suýt c·hết trong tay nàng. Hai người còn lại tự nhiên không có ý kiến gì, dù sao họ tuy là ác nhân, nhưng vẫn cần dùng tiền, không ai chê mình có nhiều tiền cả. Chung Vạn Cừu đang bận tính toán người khác, còn không hề biết rằng mình cũng đang bị người khác tính toán…. Thành Lạc Dương, Hoa phủ, lúc này Quách Cự Hiệp đang kinh ngạc nhìn Vô Tình, “Vô Tình, ngươi… hai chân của ngươi đã khỏi rồi sao?!” Vô Tình khẽ cười, chậm rãi mở lời: “Không sai, nhờ sự giúp đỡ của đ·i·ế·m chủ, hai chân của ta đã khỏi hẳn!” Nghe Vô Tình nói vậy, Quách Cự Hiệp lộ vẻ hiểu ra, có chút không xác định nhìn nàng: “Chẳng lẽ việc ngươi rời khỏi Lục Phiến Môn là đ·i·ế·m chủ yêu cầu sao?” Vô Tình lắc đầu: “Việc rời khỏi Lục Phiến Môn là do chính ta quyết định, không liên quan tới đ·i·ế·m chủ.” “Đúng rồi, Quách thúc thúc, cái này cho ngươi,” đến lúc đó ngươi mang về cho sư phụ ta. Vô Tình đưa cho Quách Cự Hiệp một cái rương. 190Quách Cự Hiệp nghi hoặc nhìn Vô Tình: “Đây là cái gì?” “Đây là máy bay không người lái, ta lấy ra từ trong bình." Sau đó Vô Tình nói cho Quách Cự Hiệp tác dụng và phương p·h·áp kh·ố·n·g chế của máy bay không người lái. Nghe được hiệu quả của máy bay không người lái này, đồng tử của Quách Cự Hiệp đột nhiên co rút lại, còn kh·iếp sợ hơn cả khi nhìn thấy Vô Tình đứng được, nhìn vào chiếc rương này. Nếu vật này thực sự có tác dụng lợi h·ạ·i như lời Vô Tình nói thì nó sẽ trở thành một vũ khí g·iết người hàng loạt trên chiến trường. Sau đó ông có chút vội vã mở rương ra, thử điều khiển máy bay không người lái. Sau một hồi thử nghiệm, Quách Cự Hiệp hiện vẻ k·í·c·h· đ·ộ·n·g trên mặt. Có vật này, đến lúc đó việc chống lại sự tấn công của Nguyên triều ở biên cương sẽ không còn bị động như vậy nữa. Các tướng sĩ ở biên giới cũng sẽ không t·ử vong nhiều như thế. “Quách thúc thúc, đến lúc đó nhớ đưa lại đồ cho sư phụ,” ta xin cáo từ trước.” Đã giao phó xong việc, Vô Tình muốn quay về cửa hàng bình nhỏ, nàng còn muốn nghĩ cách để ở lại cửa hàng này. Quách Cự Hiệp cũng không ngăn cản, dù sao ông cũng biết mình không thể ngăn cản được.
PS: Cảm tạ chư vị xem quan đại đại hoa tươi, vé tháng, đ·á·n·h giá, đặt mua! (??).
Bạn cần đăng nhập để bình luận