Tống Võ Mở Bình: Chúc Ngọc Nghiên Mở Ra Cơ Giáp

Chương 264: Đồng Phúc Khách Sạn tiểu nhị đến tiệm, bàn tay nhỏ dao bầu « canh một ».

Chương 264: Tiểu nhị của Đồng Phúc Khách Sạn đến tiệm, bàn tay nhỏ dao bầu « canh một ».
Giang Ngọc Yến đi tới trước bàn mở bình, lấy chiếc vòng cổ đang lơ lửng trên không trung xuống, nhìn chiếc vòng đẹp đẽ, Giang Ngọc Yến vẻ mặt vui mừng nhìn Tần Nam Huyền nói: "Điếm chủ, chiếc vòng này đẹp quá." Nhưng trong lòng đang nghĩ đây cũng tính là món quà đầu tiên điếm chủ tặng cho mình.
Tần Nam Huyền gật đầu, rồi lại lắc đầu nói: "Đây là vòng cổ, bất quá không phải là một chiếc vòng thông thường." Nghe Tần Nam Huyền nói vậy, Giang Ngọc Yến tỉ mỉ quan sát một chút, thấy nó ngoài đẹp ra thì cũng không phát hiện có chỗ nào kỳ lạ, nhất thời tò mò hỏi: "Điếm chủ, nó có chỗ kỳ lạ gì sao?"
Tần Nam Huyền nói: "Đây là một chiếc vòng cổ trữ vật, bên trong có thể chứa hai vạn đấu đồ, không chứa được vật sống." Đám người nghe Tần Nam Huyền nói vậy, nhất thời lộ vẻ kinh ngạc, Loan Loan lập tức cảm thấy chiếc Nhẫn Trữ Vật trên tay mình không còn thơm nữa, liền bĩu môi một cái. Giang Ngọc Yến lập tức vui mừng, theo gợi ý của Tần Nam Huyền trực tiếp làm quen chiếc vòng trữ vật. Sau đó nàng liền cảm nhận được bên trong chiếc nhẫn có một không gian rất lớn. Lập tức nàng vừa động tâm niệm, đôi giày vừa thay đã biến mất trước mặt mọi người. Giang Ngọc Yến rất phấn khởi, có chiếc nhẫn này, đồ của mình đều có thể để trong này. Sau đó đôi giày lại xuất hiện, rồi bỏ đồ vừa mở ra vào. Từ đó Giang Ngọc Yến đã mở xong mười cái bình.
"Chưởng quỹ, ngươi nói có phải là chỗ này không?"
"Có lẽ đây chính là Đại Ẩn Ẩn Vu Thị trong truyền thuyết."
"Chỗ này nhìn còn cũ nát hơn cả Đồng Phúc Khách Sạn trước kia của chúng ta!"
"Tiểu bối, đừng có nói bậy."
Cùng với một trận thanh âm ồn ào, liền thấy Đông Tương Ngọc dẫn theo đám người Đồng Phúc Khách Sạn đi vào cửa tiệm bình nhỏ. Đông Tương Ngọc cười tươi rói nhìn Tần Nam Huyền nói: "Điếm chủ, ta dẫn bọn tiểu nhị của ta đến mở bình nè!" Bạch Triển Đường cung kính nói với Tần Nam Huyền: "Điếm chủ." Những người khác phía trước đều đã gặp Tần Nam Huyền, cũng chào hỏi Tần Nam Huyền, sau đó tò mò đánh giá hàng hóa ở trên giá. Chỉ cái bình này thôi mà có thể mở ra nhiều món đồ kỳ diệu vậy sao? Mọi người cảm thấy hơi khó tin, cái bình bé như thế này, sao có thể mở ra được món đồ lớn như máy rửa bát! Chưa tận mắt chứng kiến thì bọn họ sẽ không tin chuyện này.
Đông Tương Ngọc đương nhiên biết trong lòng họ đang nghĩ gì, cười cười không giải thích, chỉ có hơi xót ruột lấy ra bốn mươi lượng hoàng kim đưa cho Tần Nam Huyền: "Điếm chủ, cho mỗi người bọn họ mở một cái bình." Tần Nam Huyền nhận lấy vàng gật đầu, khẽ nói: "Chọn bình đi."
Đông Tương Ngọc gật đầu, nháy mắt với bọn họ. Lúc quan sát, mọi người đã chọn xong bình, cho nên lúc này không cần do dự, họ chỉ vào cái bình mình đã chọn. Tần Nam Huyền phất tay, cái bình họ chọn liền từ trên kệ bay ra, rơi lên trên bàn mở bình.
"Để ta trước!" Quách Phù Dung đi tới cạnh bàn mở bình quan sát một chút, không thấy cái bình có chỗ kỳ lạ nào, lập tức phất tay đập thẳng vào bình.
"Ba!" Theo tiếng bình vỡ, một vật giống như chiếc bàn tròn rơi ra ngoài, lơ lửng giữa không trung. Mọi người thấy bình thật sự có thể mở ra đồ vật, nhất thời lộ vẻ kinh ngạc. Quách Phù Dung thì có chút hiếu kỳ nhìn món đồ này, hỏi Tần Nam Huyền: "Điếm chủ, đây là cái gì vậy?"
« Máy hút bụi thông minh năng lượng mặt trời »: Đến từ thế giới khoa kỹ nào đó sản xuất, là máy hút bụi thông minh có thể quét dọn phòng. Sử dụng năng lượng mặt trời cung cấp điện, không cần lo lắng quét được nửa chừng hết điện. Nghe Quách Phù Dung hỏi, Tần Nam Huyền nhìn lướt qua món đồ nàng mở được, chậm rãi nói: "Đây là một cái máy hút bụi thông minh, để quét dọn mặt đất sạch sẽ." Nghe Tần Nam Huyền nói, Quách Phù Dung có chút hiếu kỳ cầm chiếc máy xuống, theo hướng dẫn sử dụng, điều khiển chiếc máy hút bụi năng lượng mặt trời, sau khi khởi động, Quách Phù Dung thả nó trên mặt đất, thử nói: "Quét dọn phòng đi."
"Keng, đã nhận lệnh!"
Đám người nghe thấy trong máy hút bụi phát ra thanh âm lạnh lẽo. Sau đó chiếc máy bắt đầu hoạt động, dọn dẹp vệ sinh mặt đất. . . . . Đám người Đồng Phúc Khách Sạn mặt đầy vẻ kinh hãi. Còn Loan Loan thì chỉ cảm thấy hơi ngạc nhiên.
"Cái này thần kỳ quá!" Quách Phù Dung kinh ngạc thốt lên, không ngờ một món đồ cơ khí bằng sắt lại có thể dọn dẹp mặt đất. Một lát sau, máy hút bụi lại về đến bên cạnh Quách Phù Dung. Đông Tương Ngọc nhìn cái máy này im lặng không nói gì, đang suy nghĩ xem làm thế nào để lấy được vật này mà không cần bồi thường cho khách sạn sử dụng. Lý Đại Chủy thấy cái ống đồ vật này thần kỳ như vậy, liền không kịp chờ đợi đấm một quyền vào bình.
"Ba!" Theo tiếng bình vỡ, một con dao lớn bằng bàn tay rơi ra ngoài, lơ lửng giữa không trung. Lý Đại Chủy thấy mình mở được một con dao lớn bằng bàn tay, trên mặt lộ vẻ thất vọng, không ngờ mình lại mở ra một con dao nhỏ như vậy, dùng để gọt vỏ thì vừa vặn không sai biệt lắm.
« Dao Garuda »: Đến từ thế giới ẩm thực phát quang nào đó, trong truyền thuyết là một trong tám món đồ bếp, chuyên dùng để xử lý chim bay thú chạy, khi cắt nguyên liệu nấu ăn có thể tinh lọc nguyên liệu một cách toàn diện.
Tần Nam Huyền nhìn món đồ Lý Đại Chủy mở được, khẽ nói: "Đây là một con dao bầu gọi là dao Garuda, khi cắt nguyên liệu nấu ăn có thể tinh lọc bên ngoài, khiến món ăn càng thêm mỹ vị." Nghe Tần Nam Huyền nói con dao lớn bằng bàn tay trước mặt này là dao thái, Lý Đại Chủy lộ vẻ ngơ ngác, nhìn Tần Nam Huyền cười ngượng: "Điếm chủ, ngươi nói đùa hả, dao bầu nhỏ như vậy thì không cắt thịt được đâu!"
Tần Nam Huyền cười khẽ một tiếng, chậm rãi nói: "Có phải thật không thì ngươi thử xem chẳng phải sẽ biết." Lý Đại Chủy có chút nửa tin nửa ngờ đưa tay nhận lấy dao bầu, khi dao rơi vào tay hắn, trong nháy mắt biến lớn khôi phục hình dạng ban đầu, Lý Đại Chủy kinh ngạc, lỡ tay làm con dao rơi từ trên tay xuống, rơi lên bàn mở bình, mũi dao trong nháy mắt cắm vào bàn, thân dao vẫn còn bên ngoài.
PS: Cảm tạ các vị quan khách đã tặng hoa, đặt mua, vé tháng, đánh giá! ! ! Xin vé tháng, đặt mua! .
Bạn cần đăng nhập để bình luận