Làm Cá Mặn Ở Chương Trình Tạp Kỹ Yêu Đương Sau Tôi Bạo Hồng

Chương 89:

Chương 89:Chương 89:
Chương 89:
Tuy rằng sau khi lớn lên sẽ cố gắng kiêm chế, phần lớn các tình huống đều có thể chống đỡ, nhưng ngàn vạn lần không thể đụng tới điểm yếu của anh, đó chính là các cuộc thi đấu liên quan đến thể thao.
Lục Khải Văn hỏi: "Chuyện gì mà vui vẻ như vậy?
Thẩm Tuệ mở to mắt cười: "Có thể là chuyện gì nữa chứ? Cũng chỉ là chuyện của thằng con không ra gì của anh thôi."
Lục Khải Văn bất đắc dĩ đỡ trán: "Không phải em thật sự đi nghĩ kế cho tổ làm chương trình để chỉnh con trai em đấy chứ."
"Chỉnh gì đâu chứ? Em đây không phải là muốn thúc đẩy thằng bé một phen sao, bằng không với cái kia đức hạnh kia của nó, cũng không biết lúc nào có thể thông suốt, đến lúc đó người một bó tuổi rôi mà ngay cả cái vợ cũng không có.'
Lục Khải Văn hỏi: "Không phải em luôn theo chủ trương cha mẹ không can thiệp vào chuyện hôn nhân và chuyện yêu đương của con cái sao, sao đột nhiên lại thay đổi chủ ý?"
Thẩm Tuệ lại không cho là đúng: "Mấy năm nay xem như em đã hiểu rõ rồi, chỉ trông cậy vào việc tiểu tử thối Lục Ly Bạch tự do yêu đương, sau đó tìm cho em một đứa con dâu dắt về nhà còn không biết phải chờ tới ngày tháng năm nào đâu.'
"Thật sự, cũng không biết là thằng bé giống ai, lãng phí khuôn mặt đẹp trai mà mẹ nó sinh cho. Nhiêu năm như vậy, ngay cả một người bạn gái cũng không có, ngay từ đầu em còn tưởng rằng thằng bé thích đàn ông, về sau mới phát hiện, thằng bé hẳn là đơn thuần không thích ai cải" Lục Khải Văn: ”..."
Nghe lời này, ông ấy thật sự không biết nên nói gì mới phải.
"Được rồi, tính tình của Ly Bạch thế nào em còn không biết sao, em đừng giận với nó làm gì." Lục Khải Văn nói.
Nhắc tới việc này, Thẩm Tuệ lại cảm thấy tức giận mà không chỗ phát tiết: "Sao lại không giận cho được, cái thằng ngỗ nghịch này dám nói em đã già rồi, nó có ý gì, rõ ràng là đang mắng em là bà giài"
Nghe nói như thế, Lục Khải Văn rất là bất đắc dĩ, lúc hai người gọi điện thoại thì ông ấy cũng ở đó, có thể xác định Lục Ly Bạch không có ý này, nhưng Thẩm Tuệ lại không cảm thấy như vậy, sau đó hai mẹ con lập tức cãi nhau, giờ ai cũng không thèm nói chuyện với ai.
Quên đi, chuyện giữa mẹ con hai người ông ấy cũng không xen vào, miễn cho lại bị tai bay vạ gió. Lục Khải Văn trực tiếp đổi đề tài: "Em thích cô gái tên Lâm Tịch kia đến vậy sao?"
Mới gặp có một lần mà đã định đẩy con trai mình cho cô, không rõ lai lịch thế nào, có phải là quá hấp tấp không.
"Thích chứ." Thẩm Tuệ nói: "Ánh mắt của một người là thứ không thể lừa dối nhất, em chính là cảm thấy cô bé rất tốt."
Tuy rằng thời gian tiếp xúc quả thật không lâu, nhưng Thẩm Tuệ có thể nhìn ra cử chỉ ăn nói của Lâm Tịch đều rất tốt, từ điểm cô sợ nước nhưng vẫn có thể phấn đấu quên mình nhảy xuống nước cứu người, có thể thấy được nhân phẩm cũng không kém.
Quan trọng nhất là, Thẩm Tuệ cảm thấy Lâm Tịch rất giống Lục Ly Bạch ở phương diện nào đó, có lẽ...
Quên đi, lúc này bà ấy nói đến việc này cũng không hoàn toàn chính xác, chỉ là trực giác thôi.
"Được rồi, không phải chỉ là đi tham gia một chương trình giải trí tình yêu thôi sao, lại chưa nói chắc chuyện gì, anh thật đúng là đừng trông mong gì nhiều, với đức hạnh của con trai anh, một đống tật xấu, con gái nhà người ta không chừng còn cảm thấy chướng mắt nó đấy.
Ngày đó Thẩm Tuệ cũng đã xem phát sóng trực tiếp, ít nhất là bà ấy không nhìn ra Lâm Tịch có cái gì bất đồng đối với Lục Ly Bạch, thậm chí còn có cảm giác tránh còn không kịp.
Lục Khải Văn gật đầu, cũng đúng, bọn họ đều là nghệ sĩ, xét đến cùng đây cũng là công việc.
Chờ đãi
Lục Khải Văn không biết nghĩ đến cái gì, đột nhiên hoài nghi nói: ˆEm thích cô gái kia, xác định không phải bởi vì kỹ thuật chụp ảnh của cô ấy tốt chứ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận