Làm Cá Mặn Ở Chương Trình Tạp Kỹ Yêu Đương Sau Tôi Bạo Hồng

Chương 167:

Chương 167:Chương 167:
Chương 167:
Lâm Tịch dương như đang chân chờ, trả lời: "Hình như là vậy, thây Lục nói hiện tại anh ấy đang quay ở đoàn làm phim.”
Anh trai nhỏ đi cùng: "!!!"
Đúng vậy!
Lâm Tịch nhìn thấy phản ứng của anh trai nhỏ kia, cho rằng anh ta đang lo lắng mình làm lỡ tiết mục, vì thế giải thích: "Thây Lục nói, nhân vật kia chỉ có hai ba cảnh, không nhiều lắm, hẳn là sẽ không làm lỡ tiết mục của chúng ta đâu.
"Hơn nữa, anh đừng lo lắng, tôi chỉ đi qua thử một chút, còn chưa chắc được nhận vai đâu."
Kỳ thật ngay từ đầu Lâm Tịch muốn chối ngay khi đang gọi điện thoại, cô cũng không biết quay phim, đi thì có thể làm gì đâu. Nhưng mà Lục Ly Bạch lại không cho cô cơ hội từ chối, về sau cũng không biết như thế nào mà cô cứ mơ mơ hồ hô đáp ứng đi qua thử vai xem sao.
Ai, quên đi, dù sao với diễn xuất này của cô, phỏng chừng qua đó cũng chỉ tham thú một chút mà thôi.
Nhưng nghe được những lời này của Lâm Tịch, anh trai nhỏ kia đột nhiên kích động lên: "Cô Lâm, cô cố gắng lên, nhất định phải giành được vai!"
Đây chính là cảnh phim của đạo diễn Triệu, tuy rằng chỉ có hai ba cảnh, nhưng bao nhiêu diễn viên cầu cũng cầu không được đấy.
Cho nên, không được cũng phải được!
Lâm Tịch: "222"
Đang yên đang lành sao tự nhiên lại kích động như vậy chứ?!
Lúc Lâm Tịch chạy tới, Tiểu Từ đang chờ cô ở cửa đoàn làm phim. "Chị Tịch, anh Lục bảo em tới đón chị." Tiểu Từ nói.
Lâm Tịch gật đầu, xoay người nói với nhân viên tổ làm chương trình: "Hay là các anh về khách sạn trước đi, dù sao cũng không xa, lát nữa tôi sẽ liên lạc với các anh.
Sau khi anh trai nhỏ kia suy nghĩ một chút, đã gật đầu đồng ý.
Chỉ là trước khi rời đi, anh ta đột nhiên xoay người hướng về phía Lâm Tịch làm hành động nắm tay khích lệ: "Cô Lâm, fighting!"
Khóe miệng Lâm Tịch giật giật: ˆ... Tôi sẽ cố hết sức."
Đi theo Tiểu Từ một vòng quanh đoàn làm phim, Lâm Tịch đi tới cửa phòng nghỉ, đẩy cửa đi vào thì nhìn thấy Lục Ly Bạch và Tiền Tiến.
Lục Ly Bạch đứng dậy nghênh đón: "Đi, tôi dẫn cô đi gặp đạo diễn Triệu trước.' Lâm Tịch giật mình, nàng vội vàng ngăn cản Lục Ly Bạch: "Chờ một chút!"
Lục Ly Bạch dừng chân, xoay người nhìn Lâm Tịch: 'Sao vậy?”
Lâm Tịch trừng mắt nhìn, đại ca, anh nói xem có chuyện gì được?
Mạnh mẽ vang dội như vậy sao, trước khi gặp đạo diễn có nên nói gì đó với cô không?
Ví dụ như cô muốn diễn vai gì, lại ví dụ như, lúc gặp đạo diễn có chuyện gì cân chú ý hay không.
"Tôi muốn hỏi một chút, tại sao đạo diễn Triệu đột nhiên tìm tôi đến thử vai?" Lâm Tịch bày ra vẻ mặt nghiêm túc hỏi.
Trước đó Lâm Tịch thật sự không rõ vị đạo diễn Triệu này tuyển diễn viễn có bao nhiêu khó khăn, chỉ tưởng rằng đoàn làm phim tạm thời thiếu người, kéo cô qua bổ sung cho đủ số lượng mà thôi. Nhưng trên đường tới đây, thông qua sự phổ cập khoa học của anh trai nhỏ suốt dọc đường, cuối cùng cô cũng hiểu được, điêu này đối với một nghệ sĩ vô danh như cô mà nói, quả thật là miếng bánh nhân thịt từ trên trời rơi xuống.
Tuy nhiên Lâm Tịch cũng không ngốc, cho tới bây giờ cô cũng không tin sẽ có chuyện miếng bánh nhân thịt kia vô duyên vô cớ từ trên trời rơi xuống người cô, sau đó tất nhiên có lực đẩy gì đó, nhưng mà trước mắt xem ra, cái này lực đẩy hẳn là có quan hệ rất lớn với Lục Ly Bạch.
Tuy rằng Lâm Tịch tự nhận rằng mình không bao giờ có nhiều khí tiết cao ngạo như vậy, sẽ không cảm thấy đối phương giúp cô thì sẽ khó xử, nhưng cô cũng biết rõ giới hạn giữa người với người, có qua có lại mới có nhân tình, có qua không có lại rồi cuối cùng cũng thành người lạ. Mà thói hư tật xấu của con người, những việc như chiếm tiện nghi luôn luôn không đủ, cho nên phải kịp thời dừng lại mới được.
Nếu như nói lúc trước đi dự tiệc tối của thương hiệu Mokio chính là chuyện Tiền Tiến chào hỏi cùng bên thương hiệu, nhưng lần này lại không giống nhau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận